Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 488: “Tôi mơ mộng hão huyền hả?”



Vẻ giận dữ trên mặt mọi người lại càng tăng thêm!  

Có đầu ra nhưng làm gì có tiền!  

Thế nhưng lại chẳng có ai dám nói ra lời!  

Vương Vũ Nam mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.   

Vương Thiết Trụ chậm rãi đảo mắt nhìn bọn họ, nổi giận quát: “Không ký hả? Con mẹ nó đúng là không biết điều!”  

“Không ký thì chết đói ở đây luôn đi!”  

Vương Vũ Nam lại càng hoảng sợ, thế nhưng cô ấy thực sự không biết nên làm gì!  

Vương Thiết Trụ dời mắt lên gương mặt xinh đẹp ngây thơ của cô ấy.  

Hắn ta thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn!  

Thấy thế, Vương Vũ Nam hoảng hồn lùi lại hai bước ra sau.  

Hắn ta cười tủm tỉm nhìn cô ấy: “Vũ Nam à, cũng phải ba bốn năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ?”  

“Không ngờ cô lớn lên lại xinh đẹp như vậy!”  

Cô ấy lại càng căng thẳng, sợ hãi gắt lên: “Tôi đẹp hay không liên quan quái gì tới anh! Anh… anh đừng nhìn tôi nữa!”  

Phản ứng của cô ấy lại càng kích thích dục vọng trong người Vương Thiết Trụ.  

Nhịp tim của hắn ta ngày một tăng lên!  

Hắn ta nheo mắt lại, không vui nói: “Lâu rồi không gặp, tôi có nhiều điều muốn nói với cô lắm đấy. Hay là hai chúng ta đi ra chỗ khác tâm sự riêng nhé?”  

Dứt lời, hắn ta bày ra vẻ mặt xấu xa, nở nụ cười bỉ ổi.  

Vương Vũ Nam lại lùi thêm hai bước, cả giận hét lên: “Đừng có mơ mộng hão huyền!”  

Hắn ta cau mày, cười lạnh hỏi: “Tôi mơ mộng hão huyền hả?”  

“Ha ha ha! Nói cho cô biết, bao nhiêu năm qua chưa có chuyện gì tôi muốn làm mà không làm được!”  

Nói rồi hắn ta lớn tiếng ra lệnh: “Các anh em, tao muốn tìm một chỗ riêng tư tâm sự chuyện hồi bé với Vũ Nam!”  

Nghe thấy thế, Vương Vũ Nam vô cùng khiếp sợ!  

Mấy tên côn đồ liền nghênh ngang đi tới chỗ cô ấy!  

“Đừng mà! Chúng tôi ký là được chứ gì! Chúng tôi sẽ ký, các người đừng động tới con gái chúng tôi!”  

Một tiếng gào thét tức tưởi vang lên trong đám người!  

Ngay sau đó, một cặp vợ chồng trung niên vội vàng lao ra, vẻ mặt lo lắng tột độ.  

Cô ấy hoàn toàn luống cuống, ánh mắt ngấn lệ gào khóc: “Bố! Mẹ!”  

Từ nhỏ đến giờ cô ấy chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy.  

Bây giờ thấy bố mẹ xuất hiện, cô ấy quả thực không thể kìm chế nổi nữa!  

Bố mẹ của Vương Vũ Nam hớt hải chạy tới bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy ở sau lưng!  

Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Được rồi. Nếu hai người có thể thuyết phục tất cả bọn họ đồng ý ký tên, tôi có thể cân nhắc buông tha cho Vũ Nam”.  

Bố mẹ cô ấy lập tức hoảng hốt!  

Mẹ cô ấy tuyệt vọng quay người lại quỳ rạp xuống, kêu khóc ầm ĩ: “Cầu xin mọi người hãy giúp chúng tôi một tay!”  

Vương Vũ Nam cắn răng thật chặt, lòng đau như cắt!  

Nhưng đúng lúc này, đám người còn lại bắt đầu nhao nhao mắng chửi.  

“Các người ký hay không là chuyện của các người! Đừng có liên luỵ tới chúng tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.