Đám côn đồ vẫn tỏ ra cực kỳ phách lối, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ.
Đúng lúc này, bố mẹ của Vương Vũ Nam lo lắng chạy tới.
“Này cậu, cậu là ông chủ của Vũ Nam nhà chúng tôi phải không?”, mẹ của cô ấy khách sáo dò hỏi.
Dù sao trông giá trị của chiếc xe anh đi không hề nhỏ.
Anh bật cười gật đầu đáp: “Đúng vậy thưa dì”.
Nghe thấy thế, bà ấy vội vàng cúi thấp đầu xuống, tuyệt vọng cầu xin: “Vô cùng xin lỗi cậu. Sợ là chúng tôi không thể hợp tác với cậu được đâu”.
“Nếu hợp tác với cậu… chúng tôi sẽ không còn đường sống nữa…”
Bố của Vương Vũ Nam cũng cảm thán: “Chắc chắn Vương Thiết Trụ sẽ không buông tha cho con gái chúng tôi. Chúng tôi chỉ xin cậu hãy đưa con bé về thành phố”.
“Chúng tôi sẽ… ký vào hợp đồng này”.
Sau khi nói xong, trông ông ấy như già đi rất nhiều.
Trong lòng Trương Minh Vũ chợt xuất hiện cảm giác vô cùng khó chịu.
Cứ như người đang phải chịu ấm ức… là bố mẹ của chính anh vậy.
“Dựa vào đâu hả? Các ông ký phần các ông đi! Chúng tôi không ký đâu!”
“Đúng rồi! Chuyện này liên quan quái gì đến chúng tôi? Không phải đều tại cô con gái quý hóa nhà ông gây hoạ à?”
“Mọi người bớt nói thôi, Vũ Nam làm vậy cũng là vì muốn tốt cho chúng ta!”
“Đúng vậy, lúc bàn chuyện hợp tác các người vui mừng rối rít, bây giờ lại trở mặt trách móc người ta!”