Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
"Làm như vậy thì cần rất nhiều tiền, còn cần mạng lưới khách hàng".
Trương Minh Vũ cười nói: "Tiền nong không thành vấn đề, cô yên tâm làm đi".
Tim Trần Thắng Nam đập thình thịch!
"Anh cứ yên tâm!"
Trần Thắng Nam cung kính đáp.
Chí hướng cao vời cuối cùng cũng được thực hiện rồi!
Trương Minh Vũ cúp máy, lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trần Thắng Nam này đúng là bảo vật ẩn giấu!
Nhưng tiếc rằng... Dịch Bác Văn không biết cách dùng, nếu không cô ta có thể giúp ông ta rất nhiều!
Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều thì chuông điện thoại đã vang lên.
Khóe miệng Trương Minh Vũ không kìm được nhếch lên.
Lâm Kiều Hân gọi đến.
Bọn họ đã hẹn nhau đi xem buổi biểu diễn âm nhạc rồi!
Trương Minh Vũ vội vàng bắt máy.
Giọng nói hứng khởi của Lâm Kiều Hân nhanh chóng vang lên: "Làm việc xong chưa? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi".
Trương Minh Vũ cười nói: "Xong rồi!"
Hẹn xong địa điểm, Trương Minh Vũ đứng dậy rời khỏi khách sạn.
Mười lăm phút sau, một chiếc Volkswagen đỗ trước mặt anh.
Trương Minh Vũ mở cửa ngồi lên xe.
Quay đầu nhìn sang, Lâm Kiều Hân đang không ngừng mỉm cười.
Trương Minh Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Một ngôi sao... mà có thể khiến Lâm Kiều Hân vui vẻ đến mức này sao...
Chiếc xe nhanh chóng đi đến nhà hát lớn Hoa Châu.
Hoa Châu cũng nằm trong top đô thị loại IV, nhà hát lớn Hoa Châu là nơi tổ chức các buổi biểu diễn lớn nhất Hoa Châu.
Có thể chứa được năm mươi nghìn người!
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đỗ xe ở bãi đậu xe bên cạnh.
"Mau đi thôi, nhiều người đến lắm rồi, chúng ta phải nhanh chóng vào trong!"
Sau khi xuống xe, Lâm Kiều Hân vô cùng sốt ruột.
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co rút.
Ghế ngồi có số mà, vội gì chứ?
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, Lâm Kiều Hân đã nắm lấy tay anh!
Bước đi như bay!
Trương Minh Vũ sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ dị thường!
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Lâm Kiều Hân chủ động...
Trong lòng xuất hiện nhiều cảm giác khác lạ.
Lâm Kiều Hân không quan tâm, cô bước nhanh về trước, mắt sáng như sao.
Hai người nhanh chóng tiến đến cổng nhà hát lớn.
Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm tay Lâm Kiều Hân.
Đến khi cảm thấy Lâm Kiều Hân đang đi chậm lại anh mới hoàn hồn.
Ngẩng đầu nhìn, con ngươi co rút!
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O, mắt lóe lên vẻ khiếp sợ!
Trước mặt anh toàn là người!
Người đông như kiến!
Đây... là ngôi sao nổi tiếng đến mức nào vậy?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, giờ mới phát hiện ra mình còn cách nhà hát lớn năm sáu trăm mét nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.