Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 53: Chạy bộ



Trương Minh Vũ nghe thấy thế, suýt thì phun sạch cơm vừa mới ăn xong!

Cả ngày nay bị trêu chọc chưa đủ, bây giờ còn đòi vận động gì nữa?

Liễu Thanh Duyệt cũng gấp gáp hỏi: “Chị muốn vận động kiểu gì?”

Tô Mang tươi cười đáp: “Chạy bộ chứ gì. Nếu không làm sao mà tiêu hoá được, sẽ béo phì mất”.

Nghe vậy, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh thực sự không tranh luận nổi với hai người họ, vẫn luôn bị họ trêu chọc.

Cuối cùng Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đành phải ra ngoài chạy bộ với Tô Mang.

Sau khi trở về, cả ba người đều ướt đẫm mồ hôi.

Tắm xong , anh chạy lên tầng hai tìm một phòng trống.

Anh chui vào ổ chăn rồi yên lặng nghỉ ngơi.

Lúc này đã muộn lắm rồi, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới. Anh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng anh không hề hay biết, hai người chị ở ngoài tranh nhau đi tìm anh tới mức suýt động tay chân, đến khi lên giường vẫn còn náo loạn một lúc mới chịu dừng lại.

Rạng sáng ngày hôm sau, anh dần tỉnh dậy.

Bấy giờ anh mới phát hiện sắc trời đã sáng rồi.

Anh ngồi dậy mặc quần áo tử tế rồi mới cất bước đi ra khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài, anh không thấy bóng dáng của một ai.

Người đâu cả rồi?

Anh nghi hoặc tìm kiếm khắp nơi, gọi vài tiếng vẫn không thấy ai đáp lại.

Đi hết rồi sao?

Anh thấy rất bất lực. Anh vốn đang định hỏi Liễu Thanh Duyệt xem khi nào cô ấy mới có thể tới khám bệnh cho ông cụ Lâm, nào ngờ lại bỏ lỡ mất.

Sớm biết vậy thì anh đã hỏi từ tối qua rồi…

Anh thở dài thườn thượt, quay lưng đi vào nhà bếp tìm chút gì đó để ăn.

Thế nhưng anh chưa kịp ăn xong đã bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy. Một số lạ gọi tới.

Anh nhíu mày suy tư, cuối cùng vẫn ấn nghe máy.

Trong điện thoại nhanh chóng truyền ra một giọng nói gấp gáp: “Alo? Trương Minh vũ hả, anh mau tới giúp tôi đi!”

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Cô… là ai?”

“Tôi là Lâm Diểu! Anh mau tới đây đi, tới chậm là không còn gặp được tôi nữa đâu! Tôi đang ở trụ sở chính của xe hơi Nguyên Thái!”, giọng nói hoảng hốt lại vang lên. Đầu dây bên kia có vẻ rất ồn ào.

Lâm Diểu? Chuyện gấp gì vậy?

Anh cau mày đáp: “Được, cô chờ tôi”.

Dù sao đối phương cũng là em vợ, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Anh chạy ra ngoài định bắt taxi thì trông thấy một chiếc Mercedes đang chậm rãi tới gần.

Anh sửng sốt một lúc rồi mới cuống quýt trèo lên xe.

Long Tam đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao như bay trên đường.

Trương Minh Vũ đang định nói địa điểm, Long Tam đã trầm giọng nói: “Xe hơi Nguyên Thái là doanh nghiệp hàng đầu trong ngành xe hơi ở Hoa Châu, toàn kinh doanh các nhãn hiệu xe sang nổi tiếng. Chắc chắn cậu không đoán được chủ tịch của doanh nghiệp này là ai đâu”.

Anh lại càng giật mình kinh hãi.

Sao anh ta biết được?

“Là… là ai vậy?”, anh buột miệng hỏi, ánh mắt mờ mịt.

Long Tam lập tức trả lời: “Trịnh Quốc Nguyên”.

Trịnh Quốc Nguyên?

Mới đầu anh còn thấy lạ lẫm với cái tên này, nghĩ ngợi hồi lâu mới nhớ ra được.

Chẳng phải Trịnh Quốc Nguyên chính là cổ đông của khách sạn kia sao? Hôm đó ông ta còn bị Long Tam tẩn cho một trận nát đòn cơ mà?

Nghĩ tới đây, anh bắt đầu thấy bất lực.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Thoáng chốc, Long Tam đã đỗ xe lại trước cổng trụ sở chính của xe hơi Nguyên Thái.

Sau khi xuống xe, anh nhanh chóng nhìn thấy có một đám người đang túm tụm ngay trước cổng.

Lâm Diểu cũng có mặt ở đó.

Trương Minh Vũ cau mày, vội vàng bước tới.

Đến gần rồi anh mới phát hiện, cô ta không chỉ đến một mình.

Bên cạnh Lâm Diểu còn có đám cô nàng tóc xanh mà anh từng gặp hôm trước!

Sao bọn họ lại đi cùng nhau?

Ánh mắt anh hiện lên vẻ chán ghét. Anh sa sầm mặt đi tới.

Trước mặt đám người Lâm Diểu là vài nhân viên của Nguyên Thái. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có dáng người mập mạp, trên ngực đeo phù hiệu của giám đốc.

Sự xuất hiện của Trương Minh Vũ tức thì thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô gái tóc xanh mừng rỡ hô lên: “Lâm Diểu, cái anh chàng kia... bạn cậu tới rồi!”

Lâm Diểu cũng lập tức mừng rỡ.

Bọn họ không thể giải quyết được, có Trương Minh Vũ tới thì ít nhất bọn họ cũng không cần bồi thường nữa.

Nghĩ vậy, nội tâm Lâm Diểu mừng rỡ hẳn lên, giơ tay chỉ vào anh: “Có chuyện gì cứ nói với anh ta”.

Cô ta vừa dứt lời, mọi ánh mắt liền đổ dồn lên người anh.

Trương Minh Vũ nhíu mày, nói cái quái gì với anh mới được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.