*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế nhưng cô vẫn không có can đảm xông lên, chỉ có thể dùng sức kéo tay Trương Mminh Vũ.
Hành động của cô khiến anh sửng sốt.
Anh quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của cô!
Chuyện này…
Trái tim của anh bắt đầu đập loạn nhịp!
Thế này quả thực… quá mê người!
Anh khẽ cười nói: “Yên tâm, để tôi ra phá!”
Dứt lời, anh cất bước đi thẳng về phía trước!
Điềm Điềm đang định lên tiếng chối từ.
Triệu Khoát lại cất tiếng thuyết phục: “Điềm Điềm cho tôi một cơ hội đi. Tôi biết cô rất bận, nếu làm lỡ công việc gì của cô tôi đều có thể bồi thường!”
Câu nói này đã tỏ rõ ý đồ của hắn!
Mua chuộc bằng tiền!
Điềm Điềm hơi giật mình, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Ngay sau đó, cô ấy nghe thấy giọng nói châm chọc của Trương Minh Vũ vang lên: “Này người đẹp, cô không thể đi với anh ta được đâu. Anh ta không phải hạng tốt đẹp gì cả!”
Đám người không khỏi khiếp sợ.
Mọi ánh mắt cũng nhanh chóng tập trung về phía anh.
Sau khi trông thấy anh ăn mặc giản dị, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường!
Loại tép riu như anh mà cũng dám chọc vào cậu chủ nhà họ Triệu sao?
Điềm Điềm cũng giật nảy mình.
Cô ấy quay ngoắt lại, cơ thể tức thì cứng đờ.
Trương Minh Vũ không hề chú ý tới, chỉ nhếch miệng cười nhìn chằm chằm Triệu Khoát.
Triệu Khoát cau mày cả giận quát: “Trương Minh Vũ, tôi gọi anh tới để cho anh được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Điềm Điềm chứ không phải sỉ nhục tôi trước mặt cô ấy!”
Lửa giận trong lòng hắn lập tức dâng lên cuồn cuộn!
Hắn vốn định chém gió một phen, nào ngờ Trương Minh Vũ lại xông ra phá hỏng!
Anh bật cười đáp: “Anh Triệu nói vậy là không biết xấu hổ rồi. Chính anh cứ lượn lờ trước mặt tôi khoe khoang. Mà tôi cũng đâu có nhờ anh đưa tôi vào đây…”
“Anh…”
Triệu Khoát bị anh làm cho giận tím mắt!
Tất cả mọi người đều không phát hiện ra Điềm Điềm đang chăm chú ngắm nhìn Trương Minh Vũ!
Trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo cũng tràn đầy vui vẻ!