Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 572: “Lên hết đi cho tao!”



Thế nhưng bởi vì kẻ thù quá đông đúc nên cô ấy vẫn quyết định gọi cho Long Thất một cuộc điện thoại.  

Cho dù thế nào thì cô ấy cũng không thể trơ mắt đứng nhìn anh bị người ta ức hiếp.  

Long Tam và Long Thất nhanh chóng chạy tới cổng khách sạn.  

Long Thất đang định xông vào cuộc chiến lại bị Long Tam cản lại.  

Anh ta cau mày, vẻ mặt nghi hoặc.  

Long Tam cười nhạt một tiếng giải thích: “Để xem trong vòng mười ngày từ một người bình thường, cậu ấy đã thay đổi như thế nào”.  

Ánh mắt Long Thất hiện lên vẻ hiếu kỳ.  

Ngay sau đó, hai người đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ đang đứng giữa đám người.  

Hạ Hâm Điềm lại sững sờ.  

Sao Long Thất không chịu xông lên? Còn đứng đó hóng hớt làm gì?  

Thế nhưng cô ấy chưa kịp nghĩ gì nhiều thì gã công nhân đã gào thét ầm ĩ: “Xông lên!”  

Sau khi gã ta gào lên, ba tên công nhân khác liền xông tới!  

Trương Minh Vũ quan sát thật kỹ từng cử chỉ của ba người họ, trong đầu âm thầm mô phỏng hướng tấn công của từng người!  

Tiếp đó, anh nhanh chóng chạy sang bên phải!  

Anh dễ dàng thoát ra khỏi phạm vi tấn công của bọn họ, đồng thời ra đòn đánh trả!  

Bịch bịch!  

Hai tiếng đánh đấm trầm thấp liên tiếp vang lên. Hai tên công nhân ở phía bên phải đau đớn kêu gào rồi ngã nhào ra đất.  

Còn tên công nhân đứng bên trái thì bị anh làm cho choáng váng!  

Trương Minh Vũ không hề do dự giơ chân đá vào ngực đối phương.  

Anh không dùng quá nhiều sức nhưng vẫn khiến người kia đổ ập xuống đất!  

Cả một tràng động tác đều vô cùng nhuần nhuyễn!  

Bốp!  

Long Thất vô thức vô tay tán thưởng, ánh mắt sáng rực kinh hãi nói: “Anh nói thật chứ? Mới mười ngày thôi sao?”  

Long Tam cười đáp: “Ừ, mười ngày thôi”.  

Trong mắt anh ta lộ ra vẻ tự hào.  

Long Thất sợ hãi thán phục: “Tài năng xuất chúng!”  

“Sức phán đoán quá chính xác. Nếu không phải có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn thì khó mà có được thực lực như vậy!”  

Long Tam không đáp lại lời nào.  

Còn Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất thì tỏ vẻ vui mừng.  

Trương Minh Vũ không thèm để ý tới họ, hai mắt nhìn chăm chằm vào tám gã công nhân ở bên cạnh đang rục rịch động đậy!   

Tên đội trưởng cũng trợn trừng mắt, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt trầm xuống!  

Gã ta không ngờ Trương Minh Vũ lại giỏi đánh đấm như vậy!  

Gã ta vội vàng hò hét: “Lên hết đi cho tao!”  

Lại có thêm bốn tên công nhân nữa lao tới.  

Dù sao thì diện tích hạn hẹp, không thể đủ để tất cả cùng xông lên được!  

Thế nhưng điều này lại có lợi cho anh!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.