Hàn Thất Thất cùng Dịch Thanh Thần nghe hai người nói chuyện mà hoang mang ngơ ngác, chẳng hiểu bọn họ đang nói gì.
Chỉ chốc lát, nhóm người đã đi sâu vào trong mấy trăm mét.
Trương Minh Vũ cũng đã bước ra khỏi đoạn hồi ức tươi đẹp.
Anh quay đầu quét mắt liếc nhìn, xung quanh không có gì khác thường.
Dịch Thanh Thần lại thành thật thế sao?
Trương Minh Vũ hơi chau mày, nếu không có ai đến, buổi chiều nay coi như công toi thật rồi...
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, từ xa bỗng có tiếng động cơ nổ vang.
Trương Minh Vũ quay ngay sang phía Dịch Thanh Thần, nhanh mắt bắt được nụ cười chưa kịp thu lại trên môi hắn ta.
Quả nhiên đúng thật!
Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh.
Dịch Thanh Thần, chính anh tự cắn câu trước, cho nên chớ có trách tôi!
Trương Minh Vũ lờ đi như không nghe thấy, tiếp tục dấn bước về phía trước.
Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm đi theo hai bên.
Dịch Thanh Thần cười cười bảo: "Người anh em, chúng ta cần phải đi bao xa? Tôi sợ mọi người đi mỏi rồi, hay là chúng ta ngồi xuống nghỉ một lát đã?"
Nghỉ ngơi à? Chờ người của anh tới chứ gì?
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không cần, hồi còn bé chúng tôi cũng hay đi bộ như vậy, không thấy mệt đâu".
Dịch Thanh Thần tức giận lườm một cái, nhưng cuối cùng đành phải cất bước đi theo, có điều, ánh mắt hắn ta thỉnh thoảng vẫn liếc về phía sau như tìm kiếm.