Trương Minh Vũ đợi hồi lâu, gã vẫn chưa nói được một câu.
"Đừng đứng đó thở hồng hộc như lợn nữa, nhanh đọc lời thoại của anh đi thôi!", Trương Minh Vũ mất hứng, giục.
"A... Đúng rồi!"
Gã mập bình tĩnh trở lại, vội vã nói ngay: "Thằng ranh kia! Định chạy đằng nào? Hôm nay dù mày có chắp cách cũng không thoát được đâu! Cậu ấm nhà họ Dịch cũng không cứu được chúng mày!"
"Tao cho mày một cơ hội sống, để hai cô ả kia lại đây, mày cút đi!"
Trong lúc hốt hoảng, gã hoàn toàn không phát hiện sự khác thường từ lời nói của Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu tôi không muốn thì sao?"
Gã mập cười nhạt: "Không muốn? Thế thì cả ba chúng mày đừng mong đi đâu hết, ở lại cả đây "chơi" với bọn này đi!"
Nói xong, gã còn nhe răng cười rất đáng khinh.
Trương Minh Vũ cười gằn một tiếng: "Thôi đừng lải nhải nữa, muốn đánh thì ra tay nhanh lên, tôi còn đang có việc bận!"
Hử?
Gã mập sửng sốt.
Tay Trương Minh Vũ này... không phản ứng như trong dự tính của gã nhỉ?
Gã mập liếc nhìn xung quanh, sau đó mới lạnh lùng bảo: "Hừ! Nếu mày đã không biết điều thì đừng trách chúng tao không khách khí!"
Nói xong, gã vung tay, quát to: "Bắt thằng kia lại cho tao trước!"