"Trương Minh Vũ, thì ra mày lập kế hại tao!", Dịch Thanh Thần quay đầu nhìn lại, quát khẽ một tiếng, tiếng quát như rít qua kẽ răng, nghe sởn da đầu.
Nhưng Trương Minh Vũ lại không nghe thấy.
Bởi lúc này, anh đã cùng Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất ngồi vào xe mình.
Mở máy, tiếng động cơ nổ vang, xe phóng vút về phía nội thành.
Hàn Thất Thất vẫn còn kinh ngạc, thốt lên ngưỡng mộ: "Trời ạ, một buổi chiều đã kiếm lời tám chục triệu, Trương Minh Vũ, anh giỏi thật đấy!"
Trương Minh Vũ ngại ngùng cười bảo: "Kiếm lời gì đâu, này rõ ràng là cướp trắng mà, chỉ có điều ngọn nguồn sự việc đều do Dịch Thanh Thần chơi xấu trước mà thôi".
Hạ Hâm Điềm cũng nhịn không được, thở dài nói: "Đứa em hư hỏng này, nếu không phải giờ đang vướng nhiệm vụ của sư phụ giao cho, chị nhất định phải kéo em đi làm diễn viên mới được".
Trương Minh Vũ xấu hổ cười cười: "Chị tha cho em đi, em nào có khả năng ấy".
"Sao lại không có? Chị nói em có thì em nhất định có", Hạ Hâm Điềm kiêu căng nói.
Những lời này của chị hai khiến lòng Trương Minh Vũ dễ chịu vô cùng.
Xe nhanh chóng tiến vào nội thành Hoa Châu.
Lúc này trời đã khá muộn, đám công nhân kia hẳn sắp tan làm rồi nhỉ?
Trương Minh Vũ đang chờ giúp bọn họ đi đòi tiền.
Nhưng anh chưa suy tính thêm được điều gì, điện thoại của anh bỗng reo vang.
Trương Minh Vũ vô thức nở một nụ cười tươi tắn.
Không cần phải đoán, nhất định là Lâm Kiều Hân gọi tới!
Anh lấy điện thoại ra, quả đúng thế!
Trương Minh Vũ cười cười nhận cuộc gọi: "Sao thế?"
Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Kiều Hân vang lên: "À ừm... Tôi có chút việc cần đi xử lí, nếu anh không vội thì tôi sẽ qua chỗ anh muộn một chút nhé?"