*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng anh ta cũng không muốn rước thêm phiền phức cho Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lại cười cười khoát tay một cái rồi thong dong hỏi: "Không biết hai anh bảo vệ đây... lương một tháng được bao nhiêu?"
Nhóm bảo vệ lập tức ngẩn ra!
Cả hai đều lúng túng, ánh mắt lập lòe né tránh.
Hồi lâu sau, một gã phẫn nộ quát: "Lương bọn tao bao nhiêu thì liên quan gì đến mày? Cút ngay ra ngoài cho tao!"
Đúng lúc này, Hàn Thất Thất cất giọng kiêu căng nói: "Bên kia viết rõ rồi còn gì, anh tự đi mà nhìn".
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Mọi người cũng đều quay sang nhìn, trên cửa chính có dán một thông báo.
Trên đó viết thông báo tuyển dụng các vị trí.
Vị trí dưới cùng chính là thông báo tuyển dụng bảo vệ.
Lương tháng hai nghìn tám trăm.
Cả nhóm công nhân đều ngây ngẩn người ra.
Một hộp đêm lớn như thế mà lương của bảo vệ chỉ có chút ít thế thôi?
Hai gã bảo vệ cũng ngây người, sắc mặt trở nên âm trầm hẳn đi.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Ấy chà... Đại Quân à, bên các anh lương một ngày làm việc là bao nhiêu vậy?"
Đại Quân nghe hỏi thế, lòng chợt nổi lên một cảm giác đắc ý.
"Bên chỗ chúng tôi không nhiều nhặn gì, thợ xây thì lương cũng chỉ hai trăm một ngày, lao động phổ thông thì chỉ có trăm hai một ngày thôi".
Đại Quân khiêm tốn đáp.
Nhưng giọng điệu của anh ta nghe là lạ.
Những công nhân khác cũng dần dần bình thản lại, vẻ tự ti xấu hổ chậm rãi biến mất.
Ánh mắt bọn họ như lóe lên ánh lửa nóng rực.
Bọn họ... ngẩng đầu nhìn thẳng!
Trương Minh Vũ lại cười cười, bảo: "Một ngày một trăm hai, tính ra một tháng cũng phải ba nghìn sáu rồi nhỉ?"
"Hai anh bảo vệ này, da mặt các anh dày thật đấy, hai nghìn tám mà lại dám đi trào phúng người ta ba nghìn sáu?"
Hai gã bảo vệ siết chặt nắm tay, lửa giận lóe lên trong đáy mắt.
Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn, chờ xem trò vui.
Lát sau, một gã bảo vệ lạnh lùng nói: "Hừ! Đám công nhân thối tha này lấy gì so được với chúng tao? Công việc của chúng tao sạch sẽ thế này, bọn nó thì sao?"
"Mày nhìn bọn nó xem, trông thế kia xứng bước vào Dạ Sắc chúng tao chắc?"
Vừa nghe đến đó, sắc mặt Trương Minh Vũ dần trở lên lạnh lẽo.
"Đám công nhân thối tha?"
Nghe anh nói thế, tất cả đám công nhân đều kích động, ánh mắt như lóe sáng.
Trương Minh Vũ... đang bênh vực bọn họ!
Gã bảo vệ sa sầm mặt xuống, mặt nặng như đeo đá, lạnh lùng nói: "Mày... Mày dám bảo bọn tao không biết xấu hổ?"
"Thứ nghèo kiết xác, không có tiền còn bày đặt lượn lờ ở những nơi như thế này, mặt dày mày dạn không ai bằng".