Trong lòng Lâm Kiều Hân dần xuất hiện một cảm giác lạ thường.
Trương Minh Vũ mỉm cười nhìn cô.
Giọng nói trầm đục của Long Tam bỗng vang lên: “Chắc là ở ngay gần đây thôi. Chúng ta không thể lái xe tới, sẽ rất dễ bị lộ.
Anh gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Vốn dĩ cứu người không phải là chuyện dễ dàng.
Huống hồ kẻ địch trốn trong tối, bọn họ ở ngoài sáng.
Bốn người họ mau chóng xuống xe.
Trời tối om như vậy, đương nhiên anh không thể để một mình Lâm Kiều Hân ở lại đây.
Anh vừa mới đứng vững thì cảm thấy có một cánh tay vòng qua khuỷu tay mình.
Anh sững sờ.
Mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng mùi hương quen thuộc này…
Lòng anh vô thức trở nên kích động.
Giọng nói lo lắng của cô khẽ vang lên: “Nhất định phải cẩn thận đấy”.
Anh bật cười đáp: “yên tâm”.
Sau khi trải qua trận chiến vừa rồi, anh đã không còn cảm giác sợ hãi gì nữa.
Long Tam và Long Thất bắt đầu rón rén đi về phía trước.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng theo sát đằng sau.
Từ đầu đến cuối cô vẫn ôm chặt cánh tay anh. Điều này khiến anh cảm thấy phấn khích lạ thường.
Mong muốn cứu người lại càng trở nên mãnh liệt!
Từng giây từng phút trôi qua.
Xung quanh chỉ toàn một màu đen sì.
Anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hai bóng người cao lớn lờ mờ ở phía trước, lặng lẽ đi theo họ.
Bốn người họ nhanh chóng đi vào trong rừng cây.
Tốc độ di chuyển cũng dần chậm lại.
Hơn mười phút trôi qua nhưng bọn họ mới đi được chừng mấy trăm mét mà thôi.
Trương Minh Vũ bắt đầu sinh lòng hoài nghi.
Mấy người kia thực sự sẽ ở đây sao?
Thế nhưng anh lại tin tưởng tuyệt đối vào Long Tam và Long Thất.
Nếu không có hai người họ, anh đã bỏ mạng không biết bao nhiêu lần rồi.
Tuy nhiên…
Anh hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Long Tam thấp giọng giải thích: “Bình thường trước khi hành động bọn họ đều sẽ tìm một chốn ẩn nấp ở bên ngoài thành phố. Muốn tấn công có thể uy hiếp chờ đợi, muốn lui về cũng có núi rừng giấu mình”.
“Nơi như vậy thường dễ phòng thủ khó tấn công. Bình thường đều sẽ có một vài nơi hiểm yếu”.
Hiểm yếu?
Nghe thấy thế, anh lập tức trợn tròn mắt.
Rừng cây bạt ngàn như thế này… làm gì có chỗ hiểm trở nào?
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy hai người phía trước bỗng nhiên dừng bước.