Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 660



Quả nhiên bà ta đã bắt đầu bắn súng liên thanh.  

Anh hít một hơi thật sâu, lòng vô cùng phiền não.  

Thế nhưng anh thực sự không muốn nói gì với bà ta cả.  

“Nói chuyện đi xem nào!”  

Bà ta lại gào ầm lên!  

Anh cũng dần cảm thấy bực bội.  

Thế nhưng anh chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói sốt sắng của Lâm Kiều Hân truyền tới: “Mẹ nói gì thế! Trương Minh Vũ vừa cứu mẹ đấy! Sao mẹ lại đối xử với anh ấy như vậy?”  

Lý Phượng Cầm trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin nhìn cô.  

Đến cả anh cũng bị làm cho sững sờ.  

Thoắt cái, bà ta lại cất giọng chanh chua chất vấn: “Nó mà cứu mẹ sao? Suýt hại chết mẹ thì có!”  

“Kiều Hân à, mẹ của con suýt bị ném xuống vách núi rồi đấy! Sao… sao con còn nói giúp cho nó hả?”  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, bực bội nói: “Anh ấy làm vậy cũng chỉ vì cứu mẹ thôi! Nếu anh ấy không nói những lời đó, mẹ đã bị bắt đi từ lâu rồi!”  

Bà ta sợ ngây người, lắp bắp lên tiếng: “Mẹ…”  

Thế nhưng một hồi lâu sau, bà ta vẫn không tìm được lời nào để phản bác!  

Khoé miệng Trương Minh Vũ cũng lộ ra nụ cười.  

Thì ra đây chính là cảm giác được người khác bảo vệ sao?  

Bao nhiêu năm qua anh đã bị Lý Phượng Cầm xúc phạm, chửi rủa không biết bao nhiêu lần nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô đứng ra bảo vệ anh như vậy!  

Một lúc sau, bà ta mới tức tối quát tháo: “Nếu không tại nó mẹ đã không bị bắt tới đây rồi!”  

“Cái đồ vô dụng máu lạnh nhà mày! Mấy năm nay mày khiến nhà họ Lâm chúng tao mất mặt bao nhiêu rồi?”  

“Mày chẳng làm được chuyện gì tốt cho nhà họ Lâm! Bây giờ còn chọc tới phiền phức lớn như vậy!”  

“Mày… mày…”  

Nói tới đây, lồng ngực bà ta bắt đầu phập phồng!  

Trương Minh Vũ cau mày, lửa giận trong lòng dần dâng lên.  

Lâm Kiều Hân vội vàng giải thích: “Mẹ nói gì thế? Đám người đó tới vì con đấy, có liên quan gì tới Trương Minh Vũ đâu?”  

Lý Phượng Cầm trách móc nói: “Con gái à? Sao con lại hồ đồ như vậy? Con có trêu chọc ai đâu, sao bọn họ lại tới tìm con được?”  

Cô nghẹn họng trân trối: “Con…”  

Cô cũng không biết nên trả lời cái gì. Bởi bản thân cô cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.  

Thấy vậy, vẻ mặt bà ta lại càng trở nên lạnh lẽo!  

Bà ta căm tức nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ!  

Long Tam chậm rãi đi tới, lạnh giọng nói: “Chúng tôi đã cứu hai người mấy lần rồi. Mà chúng tôi lại chưa từng gặp phải nguy hiểm”.  

“Sao bà dám nói là đám người kia tới vì chúng tôi?”  

Dứt lời, ánh mắt anh ta loé lên vẻ tàn độc.  

Một luồng khí thế lạnh lẽo lập tức tràn ra!  

“Tôi…”  

Lý Phượng Cầm bị doạ sợ hết hồn, há hốc mồm nhưng lại không dám cãi lại.  

Thế nhưng bà ta lại không thèm nghe lọt tai lời Long Tam nói.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.