Trương Minh Vũ thoáng thấy thất vọng, khẽ lên tiếng: “Được rồi, về nhà rồi nói tiếp”.
Dứt lời, anh lập tức cất bước đi vào trong rừng cây.
Cô kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh, nội tâm lại xuất hiện một cảm giác khác thường.
Sau đó, cô cũng chỉ có thể theo sát phía sau.
Cả đám người nhanh chóng quay về chỗ đỗ xe.
Long Tam và Long Thất ngồi ở hàng ghế trên.
Lâm Kiều Hân ngồi ở hàng ghế sau. Trương Minh Vũ đang định lên xe lại bị Lý Phương Cầm lôi xềnh xệch ra ngoài!
“Mày đừng có ngồi dí sát vào con gái tao!”
Nói rồi bà ta xông vào ngồi ở ghế giữa.
Anh cũng chẳng thèm để bụng, lẳng lặng trèo lên xe ngồi.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi.
Suốt cả quãng đường, bầu không khí trong xe đều yên tĩnh lạ thường.
Trong lòng Lâm Kiều Hân đang ngổn ngang cảm xúc.
Tới tận bây giờ cô mới hiểu rõ được.
Ngay từ khi người của Thần Ẩn xuất hiện lần đầu tiên đã là vì cô.
Cô vô thức nhìn sang anh.
Sau khi trông thấy vẻ mặt lạnh tanh của anh, cô không khỏi cảm thấy áy náy.
Cho dù người của Thần Ẩn đến bắt ai thì chỉ cần anh nhiều lần liều mình cứu giúp đã nói rõ nhiều điều rồi còn gì?
Không ngờ cô vẫn đang nghĩ vẩn vơ về mấy chuyện này!
Cô thầm thấy vô cùng hối hận, cảm giác áy náy lại càng thêm mãnh liệt.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đi vào địa phận thành phố Hoa Châu.
Đêm đã khuya, người đi đường thưa thớt hơn hẳn.
Xe chậm rãi đỗ lại trước cổng biệt thự nhà họ Lâm.
Tất cả đều xuống xe.
Thế nhưng Lý Phượng Cầm và Lâm Kiều Hân đều không đi vào mà đứng sững sờ nhìn căn biệt thự trước mặt.
Sau trận chiến vừa rồi, căn biệt thự đã bị phá thành một đống hỗn độn.
“Đúng là đen đủi! Rốt cuộc chuyện này là sao?”, bà ta giận dữ lẩm bẩm.
Trong đầu bà ta cho rằng tất cả đều là do Trương Minh Vũ gây nên!
“Mẹ!”
Lâm Kiều Hân cau mày, bực tức hét lên một câu.
Giọng nói lạnh lùng của Long Tam chợt vang lên: “Chúng tôi điều tra được lần này không chỉ có ba người kia chạy tới Hoa Châu. Hơn nữa hôm nay ba người kia đều đã chạy thoát, nơi này đã không còn an toàn nữa”.
Hả?
Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.
Anh cũng không ngờ hai người đàn ông vừa rồi cũng chạy thoát.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, dù sao người ta còn biết bay cơ mà.
Lý Phượng Cầm lập tức gào ầm lên: “Cậu nói cái gì? Không lẽ bây giờ đến cả nhà chúng tôi cũng không về được nữa sao? Các người gây ra phiền phức thì tự đi mà giải quyết!”