*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì Trương Minh Vũ đã cất bước đi vào.
Thấy vậy, cô đành phải ngoan ngoãn theo sau.
Bên trong căn biệt thự được đèn chiếu rọi. Hạ Hâm Điềm đang ngồi trên sofa sốt ruột chờ đợi.
Mặc dù đã có Long Tam và Long Thất nhưng cô ấy vẫn không nén nổi lo âu.
Tiếng đẩy cửa chợt vang lên.
Cô ấy lập tức mừng rỡ đứng bật dậy: “Thằng nhóc thối nhà em…”
Thế nhưng cô ấy chưa kịp nói hết câu đã trông thấy Lâm Kiều Hân đang đi theo sau anh.
Cô ấy không khỏi ngẩn người.
Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!
Cô còn chưa kịp nghe rõ Hạ Hâm Điềm vừa nói gì!
Sao cô ấy lại ở đây?
Cô nhìn thoáng qua cô ấy rồi lại nhìn sang Trương Minh Vũ, trong lòng đột nhiên thấy buồn bực.
Anh cười nói: “Hai người cũng quen biết nhau cả rồi. Chị Điềm Điềm chính là chủ nhân của căn biệt thự này đấy”.
Nghe anh nói thế, hai cô gái đều ngơ ngác.
Hạ Hâm Điềm nhanh chóng phản ứng lại kịp, tỏ vẻ tức giận trừng mắt lườm anh.
Anh lúng túng nở nụ cười.
Chỉ có lý do này là hợp lý nhất…
Lâm Kiều Hân tò mò hỏi: “Chị Điềm Điềm, sao hai người lại… thân nhau vậy?”
Cô thực sự rất muốn biết tại sao anh lại được ở trong căn biệt thự này.
Hạ Hâm Điềm mỉm cười, hào phóng đáp: “Chắc em chưa biết nhỉ, bọn chị biết nhau từ bé rồi”.
Hả?
Trong mắt cô tràn đầy vẻ mơ màng!
Trương Minh Vũ tán thưởng nhìn sang, lý do này rất hợp lý!
Hạ Hâm Điềm nở nụ cười nói: “Đừng đứng nữa, mau ngồi đi”.
Bấy giờ cô mới vô thức ngồi xuống, trong lòng vẫn tràn đầy hoang mang.
Hạ Hâm Điềm bắt đầu giải thích cho cô nghe, nhưng chỉ nói là quen nhau từ lúc nhỏ chứ không nói là quan hệ sư tỷ sư đệ.
Lúc này cô mới dần hiểu ra.
Hai cô gái nhanh chóng nói chuyện thân thiết với nhau hơn.
Trương Minh Vũ cũng không muốn làm phiền đến họ, chỉ lặng lẽ ngồi ở bên cạnh.
Cơn giận đã nén từ lâu giờ mới có thể xả ra!
Rầm!
Tiếng va đập trầm đục vang lên trong phòng khách.
Hai cô gái đang mải mê trò chuyện tức thì im bặt, nhao nhao nhìn sang anh.
Hạ Hâm Điềm vô cùng đau lòng cho anh.
Còn Lâm Kiều Hân thì sợ ngây người!
Rầm rầm rầm!
Tiếng đấm đá lại không ngừng vang lên!
Sau mấy ngày kiên trì tập luyện, bây giờ anh đã có thể khiến người giả kia lắc lư mạnh hơn một chút!
Anh dồn sức đánh đấm để trút giận!
Thấy anh như vậy, cô thực sự rất hoảng sợ!
Thảo nào anh lại giỏi đánh đấm như vậy, luyện tới mức này…
Cô mím chặt môi, trong lòng dâng lên một cảm giác đau nhói.
Trương Minh Vũ… thay đổi quá nhiều.
Cảm xúc của cô dần trở nên phức tạp.
Lòng cô chua xót.
Ngay cả bản thân cô cũng không tài nào hiểu được tại sao mình lại cảm thấy như vậy.
Trương Minh Vũ hoàn toàn chìm đắm vào cảm giác sảng khoái ấy!
Cảm nhận được sự thay đổi của sức lực toàn thân!
Tiếng nói chuyện của hai cô gái đã không còn. Bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào từng động tác của anh.