Hạ Hâm Điềm lại lên tiếng: "Đầu tiên, em cần biết, kẻ địch em phải đối mặt lần này vô cùng lớn, lớn đến độ hiện giờ em không cách nào tưởng tượng được đâu".
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Hạ Hâm Điềm lại tiếp tục: "Nhiệm vụ của sáu chị về cơ bản đã đạt tới một cấp bậc nhất định, nhưng sáu chị làm việc chỉ để giúp đỡ em mà thôi".
Trương Minh Vũ nghe mà trợn mắt há hốc miệng.
Tài phú khổng lồ như của Tô Mang!
Y thuật siêu quần như của Liễu Thanh Duyệt!
Danh tiếng vang dội như của Hạ Hâm Điềm!
Tất cả... chỉ để phụ tá cho mình?
Hạ Hâm Điềm nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng Trương Minh Vũ, chậm rãi nói: "Sư phụ có nói, trong sáu người bọn chị, ai hoàn thành nhiệm vụ trước tiên thì người đó có thể tới bên cạnh em, trợ giúp cho em".
"Nhiệm vụ của em vô cùng gian khổ, không chỉ đơn giản như vụ nhà họ Lâm đâu".
"Nói rộng ra, hiện giờ, mỗi hành vi của em đều có thể ảnh hưởng tới hướng đi trong tương lai của đất nước chúng ta, thậm chí là của cả thế giới".
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật liên hồi.
Cái này... hẳn chỉ là nói giỡn thôi nhỉ?
Hạ Hâm Điềm lại tiếp tục: "Chị biết hiện giờ em còn chưa thể tiếp thu được điều này, nhưng về sau rồi em sẽ hiểu".
"Ngày kia là mừng thọ ông cụ Lâm, chị nghĩ chắc cũng là lúc nhiệm vụ của em bắt đầu, nhưng chị không thể xác định chắc chắn".
"Qua mừng thọ ông cụ cũng là lúc chị phải đi, nhiệm vụ của chị vẫn chưa hoàn thành".
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, lòng càng ngổn ngang trăm mối.
Nhiệm vụ của anh... rốt cuộc là cái gì?
Nhà họ Lâm... rốt cuộc là thế nào đây?
Một gia tộc nho nhỏ cũng có thể ảnh hưởng tới tương lai của một quốc gia?
Trương Minh Vũ vẫn đắm chìm trong sững sờ kinh ngạc.
Hạ Hâm Điềm không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng nằm trong lòng Trương Minh Vũ, cảm thụ hơi ấm trong thời khắc này.
Cô ấy rất muốn cận kề với Trương Minh Vũ.
Nhưng tính cách cô ấy không cho phép cô ấy có thể thẳng thắn vô tư như Tô Mang cùng Liễu Thanh Duyệt.
Giờ phút này, cô ấy rất thoải mái.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ rốt cuộc cũng thoát khỏi cơn khiếp sợ, tâm tình bình tĩnh trở lại.
Anh biết, sư phụ đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi.
Thậm chí người còn sắp xếp chu đáo cả thời gian anh cùng sáu người sư tỷ gặp mặt.
Bây giờ anh có nôn nóng hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Phù!
Trương Minh Vũ thở mạnh ra một hơi, dằn những ý niệm phức tạp xuống đáy lòng.
Lát sau, Trương Minh Vũ mới nặng nề lên tiếng: "Chị hai, chị... cũng phải đi sao?"
Hạ Hâm Điềm cười khổ một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu từ trong lòng Trương Minh Vũ.
"Đúng vậy nhóc em hư của chị, chị hai cũng phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, như vậy mới có thể thực sự ở lại bên cạnh em".
Thanh âm của Hạ Hâm Điềm hết sức êm tai, nhưng lúc này nghe lại chua xót khổ sở vô cùng.