Hạ Hâm Điềm tiếp tục nói: "Em trai thối này, em phải biết, các chị đều rất nhớ em, mọi người đều muốn về bên em, nhưng trước đó, các chị phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đã".
"Càng sớm hoàn thành, bọn chị càng có thể trợ giúp cho em nhiều hơn, hiểu không?"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh, lại hỏi: "Chị hai... em có thể giúp các chị hoàn thành nhiệm vụ không?"
Hạ Hâm Điềm mỉm cười, nói: "Bây giờ em chưa có năng lực này, nhưng chị nghĩ... hẳn em có thể giúp được bọn chị đấy".
"Nhưng chuyện này không biết người chị nào của em sẽ nói cho em biết đây".
Trương Minh Vũ chợt bừng tỉnh.
Anh biết, có thể giúp được hay không, chắc hẳn sư phụ cũng đã thu xếp đâu vào đấy cả rồi.
Vậy thì anh cũng không cần sốt ruột làm gì.
Nhưng trong lòng anh, nhiệm vụ này càng ngày càng chiếm vị trí lớn hơn.
Anh chợt phát hiện... trọng trách trên vai anh dường như vô cùng nặng nề.
Hạ Hâm Điềm lại một lần nữa rúc vào lòng Trương Minh Vũ, lẳng lặng hưởng thụ chút ấm áp tại thời khắc này.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên: "Cốc cốc!"
Trương Minh Vũ lập tức mở bừng mắt ra.
Lâm Kiều Hân tới?
Ngoài Lâm Kiều Hân thì nào còn ai khác!
Nhưng nếu để Lâm Kiều Hân thấy được...
Trương Minh Vũ lập tức khẩn trương lên.
Hạ Hâm Điềm cũng hơi ngây người, nghi hoặc hỏi: "Sao cô ấy lại tới đây?"
Trương Minh Vũ hạ giọng nói nhỏ: "Làm sao bây giờ? Hai chúng ta ở chung một chỗ... nhất định cô ấy sẽ hiểu lầm đó..."
Hạ Hâm Điềm hơi ghen tuông, nói: "Hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm đi, chị là sư tỷ của em, em sợ cái gì".
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Nhưng nhiệm vụ sau đó thì làm thế nào".
Hạ Hâm Điềm ngẩn ra, sau đó thở dài bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, chuyện gì thế không biết, khó khăn lắm mới có thời gian ở bên cạnh em trai thối của chị một lát mà còn phải lén lén lút lút..."
Vừa lầm bầm, Hạ Hâm Điềm vừa rúc sâu vào trong chăn.
Hả?
Trương Minh Vũ ngớ người, thấp giọng hỏi: "Chị hai, chị định làm gì thế?"
Hạ Hâm Điềm vén chăn, giọng không vui: "Trốn chứ còn làm gì, em còn muốn chị chạy đi đâu trốn nữa?"
Nói xong, cô ấy lại ra sức giật chăn trùm lên đầu mình.
"Trương Minh Vũ? Anh ngủ rồi à?"
Bỗng ngoài cửa có tiếng Lâm Kiều Hân vọng vào.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng, đứng dậy ra mở cửa.