Lâm Kiều Hân ngập ngừng nói: "Tôi... có chút việc muốn nói với anh".
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Kiều Hân liếc nhìn quanh, lúng túng nói: "Tôi có thể vào trong rồi nói không?"
Trương Minh Vũ: "..."
Lâm Kiều Hân đã nói vậy, anh đành phải né sang nhường đường cho cô.
Lâm Kiều Hân nhanh nhẹn đi vào.
Trong phòng rất tối, chỉ có nguồn sáng duy nhất là ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ.
Trương Minh Vũ ngồi xuống bên giường, cười nói: "Chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy".
Lâm Kiều Hân chậm rãi hỏi: "Sao anh không bật đèn lên?"
Cái đó...
Trương Minh Vũ lập tức lúng túng, vội nói ngay: "À... thì, tại mắt tôi đang không được dễ chịu nên không muốn bật đèn lên".
Lâm Kiều Hân nghe nói thế cũng không nghĩ nhiều.
Chần chờ một lát, cô bèn bước tới ngồi xuống bên giường.
Trương Minh Vũ thấy thế, lòng càng hoảng sợ.
Hôm nay Lâm Kiều Hân sao thế nhỉ?
Hạ Hâm Điềm còn đang ở trong chăn.
Trương Minh Vũ lúng túng di động thân thể, len lén về lại trong chăn, dùng chăn che người lại.
Làm thế có thể giảm thiểu khả năng bị phát hiện trong chăn có người khác.
Lâm Kiều Hân không quá để ý đến hành vi của anh.
Ngồi một lúc, Lâm Kiều Hân mới nói khẽ: "Trương Minh Vũ, chuyện hôm nay... anh đừng để ý nhé".
Hôm nay?
Trương Minh Vũ ngẩn ra, bối rối một lúc mới nhớ tới chuyện Lý Phượng Cầm.
Cô ấy tới xin lỗi?
Lòng chợt nảy lên một cảm giác là lạ, anh cười bảo: "À, không sao đâu, tôi không để ý đâu".
Nhưng nỗi thất vọng trong lòng cứ lớn dần lên khiến anh không thể bỏ qua.
Lâm Kiều Hân cắn răng, khẽ bảo: "Mẹ tôi... Mẹ tôi không biết anh đã giúp tôi nhiều như vậy, còn... còn cứu mạng tôi nhiều lần, anh yên tâm, nhất định tôi sẽ thuyết phục được mẹ tôi".
Nghe được những lời này, lòng Trương Minh Vũ chấn động vô cùng.
Với tính cách Lâm Kiều Hân, để nói ra được những lời này thật sự không dễ dàng gì.
Nhưng điều Trương Minh Vũ quan tâm không phải thái độ của Lý Phượng Cầm.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Được".
Nói thế nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu.
Lâm Kiều Hân không nói gì thêm, Trương Minh Vũ cũng im lặng.
Hai người cùng rơi vào trầm mặc.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên mất tự nhiên.
Lâm Kiều Hân chần chừ hồi lâu mới tiếp tục nói: "Ngày kia là mừng thọ ông nội tôi, anh... sẽ tới chứ?"
Trái tim Trương Minh Vũ chợt trở nên nặng nề.
Ngày này đối với anh không phải một ngày tốt lành gì.
Nhưng anh chỉ im lặng giây lát rồi cười đáp: "Mừng thọ ông nội, nhất định tôi cũng phải tới chứ".