Vừa rồi, các dây thần kinh của cô đều bị kéo căng cả ra vì sợ.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn cô.
Ngay sau đó, bàn tay của Hạ Hâm Điềm lại bắt đầu lần mò lộn xộn.
Một cảm giác khác thường lại nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể Trương Minh Vũ.
Anh sốt ruột khống chế nó, nhưng lại không dám làm ra động tác gì quá lớn.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, anh không khống chế nổi nữa, thân thể đã bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Nhột quá!
Lâm Kiều Hân đã phát hiện thái độ khác thường của Trương Minh Vũ, đôi mắt cô tràn đầy mờ mịt.
"Trương Minh Vũ... Anh... Làm sao thế?", cô ngạc nhiên hỏi anh.
Thời khắc này, Trương Minh Vũ như thể đang... mở chế độ rung vậy...
Biên độ động tác của anh ngày càng lớn, Lâm Kiều Hân thực sự bị dọa giật mình.
Trương Minh Vũ rốt cuộc cũng bắt được bàn tay Hạ Hâm Điềm, lúng búng đáp: "À... Người tôi... hơi ngứa chút..."
Ngứa?
Lâm Kiều Hân trố mắt nhìn anh.
Trương Minh Vũ bắt đầu làm bộ gãi đùi.
Trong chăn, Hạ Hâm Điềm cũng chấn động từng chập như đang mở chế độ rung, cố nén ý cười.
Lâm Kiều Hân hỏi một câu gây sốc: "... Có cần tôi giúp anh một tay không?"
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt thì hộc cả máu, vội vàng nói ngay: "Không cần không cần đâu, tôi tự lo là được rồi..."
Lâm Kiều Hân gật đầu, nhưng vẫn liếc nhìn đống chăn của Trương Minh Vũ một cái, ánh mắt khác thường.
Thật kì quái...
Nhưng cô không đào sâu suy nghĩ thêm.
Lát sau, Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "... Tôi về phòng đây".
Trương Minh Vũ mừng rỡ trong lòng, kích động nói vội: "Được".
Lâm Kiều Hân hoang mang.
Ghét mình đến thế sao?
Không biết vì sao, vừa nghĩ đến đó, lòng cô chợt nảy sinh một cảm giác rất phức tạp.
Chần chờ giây lát, cô mới đứng lên, chầm chậm đi về phía cửa.
Trương Minh Vũ thở ra một hơi.
Cạch!
Cửa đóng lại.
Trương Minh Vũ xốc chăn lên, giọng không vui: "Chị hai, chị muốn hại chết em đấy à!"
Hạ Hâm Điềm cũng thở hắt ra một hơi dài, kiêu kì nói: "Ai bảo em cho cô vợ nhỏ của em vào, làm chị suýt thì chết ngạt, đương nhiên chị phải kiếm tí việc để làm chứ".