Tôn Vũ Phỉ lạnh lùng quát to: "Ngông cuồng quá nhỉ! Mày là con cái nhà nào?"
Hàn Thất Thất đắc ý đáp: "Nhà họ Hàn ở Ninh Châu, hoặc có thể nói là... nhà họ Chu ở Tĩnh Châu".
Lời này vừa được thốt ra, Tôn Vũ Phỉ lập tức ngây người.
Nhà họ Chu?
Ánh mắt Tôn Vũ Phỉ thoáng hiện lên một tia hốt hoảng, người cũng đã chết sững tại trận.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, chợt thấy thương cho cô nàng Tôn Vũ Phỉ này.
Vóc dáng, bị đè bẹp.
Nhan sắc, bị đè bẹp.
Tranh tài miệng lưỡi, bị đè bẹp.
Giờ đến cả gia thế cũng bị đè bẹp.
"Tôi..."
Tôn Vũ Phỉ mấp máy miệng liên tục nhưng không sao thốt lên được một câu trọn vẹn.
Hàn Thất Thất khinh thường liếc mắt một cái, hứng thú đã bay biến.
Đám người xung quanh cũng giễu cợt nhìn về phía Tôn Vũ Phỉ.
Vốn tưởng rằng đây là thời điểm bắt đầu, nào ngờ đã là thời khắc kết thúc.
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, anh cười bảo: "Thôi được rồi Thất Thất, báo cảnh sát đi".
Báo cảnh sát?
Sao lại báo cảnh sát nữa?
Đám đông xúm xít xung quanh đã ngây ra.
Dịch Thanh Thần nhăn mày.
Kế hoạch lần này vốn chỉ định khiến cho danh tiếng của Marmart bị ảnh hưởng đôi chút mà thôi.
Nhưng hắn ta không ngờ tới đây lại đụng phải Trương Minh Vũ.
Dịch Thanh Tùng tức giận quát lớn: "Mặt mũi của Marmart các người lớn như vậy cơ à? Đánh người xong còn muốn báo cảnh sát? Vừa ăn cướp vừa la làng à?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Mặt mũi của Marmart có lớn hay không tôi không biết, nhưng nếu anh còn dám nói năng với tôi như vậy thêm nữa thì mặt anh nhất định sẽ to thêm đấy".
"Anh..."
Dịch Thanh Tùng giận tím mặt.
Hắn ta đang định nói gì thêm, Dịch Thanh Thần đứng bên đã vội ngăn lại.
Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh.
Anh đã có kế hoạch mới!
Đối với anh, người nhà họ Dịch này chính là cây rụng tiền di động!