Hạ Hâm Điềm cười xấu nói: "Chị hai sẽ thơm em một cái".
Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ lập tức tắt ngúm, tim đập nhanh vô cùng.
"Á... có thể đổi thành hiện vật không?", Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.
Hạ Hâm Điềm khó chịu nói: "Em trai thối! Chị thực sự nghi ngờ không biết em có phải đàn ông không đấy, người muốn hôn chị của em xếp hàng dài ba vòng quanh trái đất đó!"
"Em còn muốn đổi thành hiện vật...”
Trương Minh Vũ cười ngu.
Dường như nhớ lại thời gian khi xưa hai người còn ở trên núi họ thường xuyên cãi nhau.
Trong thời khắc ấm áp, hai người cúp máy.
Trương Minh Vũ cũng biết, lần này Hạ Hâm Điềm đến Hoa Châu nhất định có việc.
Bây giờ các chị phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình thì mới có thể đến giúp anh.
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ bắt đầu cảm động.
Bao năm không gặp sáu chị, vốn tưởng rằng họ đã quên anh mất rồi.
Không ngờ... họ vẫn đang phấn đấu vì anh...
Chưa kịp nghĩ nhiều, chuông điện thoại đã vang lên.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cầm máy lên thì phát hiện là Lâm Kiều Hân gọi đến.
Trương Minh Vũ bắt máy.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân nhanh chóng vang lên: "Trương Minh Vũ, tối nay... anh có thể cùng tôi về nhà họ Lâm không?"
Lâm Kiều Hân chần chừ một lúc rồi mới nói: "Tôi... tôi muốn anh về với tôi".
Á...
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức ngẩn người.
Tim cũng đập nhanh hơn...
Giọng nói của Lâm Kiều Hân lại vang lên: "Ngày mai là tiệc mừng thọ của ông nội, tối nay nhất định phải chuẩn bị nhiều thứ, hơn nữa.... ông nội cũng hy vọng anh về".
Trương Minh Vũ giờ mới nhớ lại chuyện mừng thọ.
Chần chừ chốc lát, anh mới đồng ý.
Anh cũng muốn nói chuyện với ông cụ Lâm.
Nhà họ Lâm rốt cuộc có gì mà có thể dính líu đến cả quốc gia...
Hai người hẹn gặp nhau ở cổng đại viện nhà họ Lâm, sau đó liền cúp máy.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng lái xe đến cổng đại viện nhà họ Lâm.
Trương Minh Vũ vừa xuống xe, Long Tam liền rời khỏi.
Anh lặng lẽ nhìn quanh, không nhịn được cảm thấy phức tạp.