Lâm Quốc Phong lạnh lùng quát lớn: "Cậu làm sao so được với Tuấn Minh? Hiện giờ Tuấn Minh đang là một chiến sĩ, là rường cột của nước nhà!"
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Đã từng làm được gì cho nhà họ Lâm?"
Lâm Quốc Phong cắn chặt răng, phẫn nộ quát: "Dù hiện giờ nó chưa làm được gì nhưng cũng đang nỗ lực vì ngày sau của nhà họ Lâm".
"Đợi khi nào nó rời quân đội về nhà, dĩ nhiên bản lĩnh võ thuật của nó có thể bảo vệ an toàn cho nhà họ Lâm này".
Bản lĩnh võ thuật?
Trương Minh Vũ cau mày suy tư, sau đó cười nói: "Nói đến cái này, gần đây cháu cũng đang rèn đúc thân thể, sau này có thể bảo vệ người nhà họ Lâm được".
Đang chờ mày nói vậy đây!
Lâm Tuấn Minh đắc ý vô cùng.
"Thật buồn cười, cậu thì tính là thứ gì chứ?"
"Rèn luyện được vài chiêu đã muốn so với Tuấn Minh nhà chúng tôi? Không có gương thì tiểu một bãi ra mà soi lại bản thân xem!"
"Tuấn Minh của chúng tôi dùng một ngón tay cũng có thể đánh cho cậu khóc đỏ mắt!"
Bà cả đứng dậy, khinh thường quát lên.
Trương Minh Vũ cười nói: "Một ngón tay đánh cháu khóc luôn? Cháu không tin lắm đâu".
"Cậu..."
Bà cả đã giận tím mặt.
Lâm Tuấn Minh cười lạnh, nói: "Nếu cậu không tin, chúng ta đấu thử xem sao?"
"Đừng bảo tôi bắt nạt cậu, tôi chỉ dùng một ngón tay thôi".
Nói xong, anh ta lập tức cất bước đi ra giữa phòng.
Trong nháy mắt, Lâm Tuấn Minh đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nỗi lo lắng trong lòng lại trỗi dậy.
Dù cô biết bản lĩnh của Trương Minh Vũ rất cao nhưng anh sao có thể là đối thủ của một chiến sĩ?
Huống chi, Lâm Tuấn Minh trông rất tự tin.
Duy chỉ có mình Lâm Diểu lộ vẻ khác lạ, đáy mắt cô ta thoáng lóe lên một tia lo lắng.
Bà hai cũng cười lạnh, nói: "Trương Minh Vũ, nói gì đi chứ? Giờ sợ cúp đuôi rồi à?"
Những người nhà họ Lâm đều cười lạnh nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ bèn cười ha hả, nói: "Được thôi, vậy đánh thử xem sao".
Nói xong, anh cũng bước ra mấy bước, đi tới giữa đám người.