Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Cuối cùng, những người còn lại cũng dần rời khỏi phòng khách, tản đi.
Lúc này, Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ đã đi rất xa.
Tay Lâm Kiều Hân vẫn nắm chặt cánh tay Trương Minh Vũ.
Thậm chí Trương Minh Vũ còn cảm nhận được, bàn tay Lâm Kiều Hân dường như đang run lên nhè nhẹ.
Cô ấy sao vậy nhỉ?
Trương Minh Vũ dần bước ra khỏi cơn kích động, lòng bắt đầu nghi hoặc.
Người giúp việc đi trước dẫn đường, nhanh nhẹn đưa bọn họ tới một biệt thự nằm trong góc sâu khuất nhất của đại viện.
Nơi này là khu nhà có vị trí xấu nhất của đại viện rồi.
Thường ngày không có ai ở tại biệt thự đó, Lâm Quốc Long bèn cho vứt hết đống đồ cũ không dùng đến vào đây.
Người giúp việc cười nói: "Thưa cô, đây là phòng khách của cô ạ, chỉ có điều trong này hơi lộn xộn và không được sạch sẽ lắm..."
Lâm Kiều Hân lạnh nhạt nói: "Không việc gì, vất vả cho chị rồi".
"Không cần khách khí".
Người giúp việc nở một nụ cười rồi quay đầu rời khỏi đó.
Trước biệt thự chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.
Trời đã tối hẳn.
Xung quanh có đèn đường soi sáng nên tầm quan sát cũng không đến nỗi tệ.
Cho tới lúc này, Lâm Kiều Hân mới nhận ra, mình vẫn đang nắm cánh tay Trương Minh Vũ...
Cô vội vã buông tay theo bản năng.
Trương Minh Vũkhông quá để ý đến điều đó.
Hôm nay Lâm Kiều Hân đã làm rất nhiều chuyện vì anh rồi.
Cô bước tới, lấy chìa khóa mở cửa biệt thự.
Kẹt!
Một chuỗi âm thanh chói tai vang lên.
Lâm Kiều Hân giật mình, run nhẹ một cái.
Nhìn khoảng không tối om trong biệt thự, không hiểu sao lòng cô chợt nảy lên một tia sợ hãi.
Trương Minh Vũ bĩu môi nhận xét: "Đúng là không ai ở có khác, cửa cũng khô dầu rồi..."
Cảm nhận được hơi ấm sau lưng, lòng Lâm Kiều Hân mới từ từ bình tĩnh lại.
Trương Minh Vũ không nấn ná thêm nữa, nhanh nhẹn cất bước đi vào.
Vừa bước vào cửa, một thứ mùi khác thường ập ngay vào mặt.
Trương Minh Vũ nhíu mày, lộ vẻ ghét bỏ: "Mùi gì thế này".
Lâm Kiều Hân cũng phải lấy tay bịt chặt mũi.
Trương Minh Vũ mau chóng tìm được công tắc, bật đèn lên.
Ái chà!
Thấy rõ cảnh tưởng bên trong, Trương Minh Vũ buột miệng cảm thán.
Nơi này quả thật đang chất đầy các loại đồ bỏ đi...
Mặt đất phủ một lớp bụi dày, mạng nhện giăng khắp nơi.
Lâm Kiều Hân trông thấy, sắc mặt cũng vô cùng phức tạp.
Nơi này... thì ngủ lại làm sao được?
Lát sau, Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "Hay là... Chúng ta tới biệt thự của chị Điềm Điềm đi..."
Cô thì không sao.
Nhưng Trương Minh Vũ là do cô gọi tới đây, nay lại phải chịu đãi ngộ thế này...
Lòng cô cũng thấy rất khó chịu.
Trương Minh Vũ chỉ cười bảo: "Không sao, chuyện nhỏ thôi mà, cô cứ ngồi xuống chờ tôi một chút".
Anh nói xong mới phát hiện sofa cũng rất bẩn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.