Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, khoé miệng vô thức cong lên nở nụ cười.
Anh biết Lâm Kiều Hân là người tốt.
Thế nhưng loại chuyện này… cô không quản nổi đâu.
Trên gương mặt của ông chủ tràn đầy vẻ lo lắng. Ông ta há hốc mồm nhưng lại chẳng dám nói lời nào.
Nụ cười lạnh trên mặt sếp Phùng càng thêm nồng đậm.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của cô lại vang lên: “Cái anh này đúng là đồ không biết xấu hổ. Làm quản lý mà có chút tiền như vậy cũng không chịu trả cho người ta”.
Nghe cô nói vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây ra.
Ai cũng quay sang nhìn về phía cô.
Đến khi bắt gặp gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô, năm gã đàn ông kia đều chết lặng người!
Men say trong người kích thích khiến mắt họ đều đỏ sậm!
Ừng ực!
Ngay sau đó, tiếng nuốt nước bột không ngừng vang lên!
Tiếng ầm ĩ ở đây cũng thu hút sự chú ý của không ít người.
Khách tới ăn đêm ở phía xa cũng đồng thoạt bỏ đũa xuống, có mấy người còn chạy đến hóng hớt.
Tất cả đều lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.
Tốt bụng là chuyện tốt, thế nhưng lại tuỳ tiện ra mặt không chọn hoàn cảnh như thế này…
Chính là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Ngay sau đó, mọi người mới dần phản ứng lại được.
Một gã đàn ông hưng phấn lên tiếng: “Sếp Phùng, con ả này… ngon đấy! Có thể thử được không?”
Sếp Phùng cũng rất kích động, lập tức lên tiếng quát nạt: “Đây là địa bàn của tao, mày nghĩ xem có thể không?”
Ánh mắt hắn ta vẫn đang dán chặt lên người Lâm Kiều Hân!
Cô cau mày tỏ vẻ ghét bỏ.
Một lúc sau, sếp Phùng mới bật cười nói: “Có vẻ cô em rất thích xen vào chuyện của người khác nhỉ? Đương nhiên người có thân phận như tôi sẽ không keo kiệt chút tiền ít ỏi này rồi”.
“Chỉ có điều… chỗ tiền này phải được tiêu vào chỗ nên tiêu”.
“Cô em thấy có đúng không?”
Lâm Kiều Hân chán ghét mắng: “Ăn chực không trả tiền còn kiếm cớ hoang đường như vậy!”
“Ông chủ cứ kệ anh ta đi. Không trả tiền thì cứ báo công an!”
Trương Minh Vũ lại lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Mặc dù năng lực kinh doanh của cô rất mạnh thế nhưng cô vẫn chưa hiểu rõ về cuộc sống của tầng lớp ở dưới đáy xã hội.
Ông chủ quán cũng lộ vẻ lúng túng.
“Ha ha ha!”
Sếp Phùng cười phá lên, châm chọc hỏi: “Báo công an hả? Cô hỏi ông ta xem ông ta có dám báo không?”
“Ông ta mà báo công an, hôm nay tôi bị bắt thì ngày mai là được thả ra. Thế nhưng còn ông ta… cả đời này cũng không được bén mảng đến đây làm ăn nữa!”
Gã ta vừa dứt lời, ông chủ lập tức cúi gằm đầu xuống, thở dài thườn thượt.
Lâm Kiều Hân vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Đe doạ như thế sao? Đúng là không biết xấu hổ!”
Hự!
Xung quanh liền vang lên tiếng hít khí lạnh!
Bọn họ không ngờ ở đây còn có người dám lớn tiếng mắng sếp Phùng như vậy!
Điên rồi sao?
Sắc mặt sếp Phùng cũng tối sầm lại, lạnh giọng quát: “Con ranh kia, tao nói với mày vài câu là vì thấy mày xinh đẹp. Đừng có được đà lấn tới!”
Gã ta nói xong, bốn tên đàn ông bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt giễu cợt!
Ông chủ cuống quýt xin xỏ: “Sếp Phùng… bữa hôm nay coi như tôi mời cậu, không cần trả tiền nữa đâu!”
“Cảm ơn cô, cô đừng nói gì nữa”.
“Tôi mời sếp Phùng ăn mà, ha ha ha!”
Nụ cười của ông chủ lại tràn đầy chua xót.
Thấy thế, Lâm Kiều Hân lại càng không đành lòng!
Cô không thể hiểu nổi tại sao trong xã hội cứ phải có loại sâu mọt như vậy tồn tại!
Một lúc sau, cô lạnh giọng lên tiếng: “Anh ta trả tiền hay không tôi không quan tâm. Nhưng tôi ngứa mắt!”
Ông chủ quán đồ nướng hoảng hồn.
Mọi người đứng vây xem cũng thi nhau cười mỉa mai.
Đúng là ngực to óc như trái nho!
Sếp Phùng cười lạnh một tiếng: “Người đẹp làm vậy là không biết điều rồi. Hôm nay mấy anh em chúng tôi… phải dạy dỗ cô biết cách ăn nói mới được!”
Tiếp đó, bốn gã đàn ông bên cạnh gã ta bắt đầu tới gần cô.
Cô cũng ngây ngẩn cả người.
Sao có thể… ra tay giữa chốn đông người như vậy được?
Thế nhưng cô cũng chẳng có gì phải sợ hãi, bởi vì Trương Minh Vũ đang ở bên cô.
Ông chủ bối rối cầu xin: “Sếp Phùng! Sếp Phùng! Tôi cầu xin cậu! Các cậu đừng động tới cô ấy!”
“Bao nhiêu người đang nhìn vào đấy…”
Sếp Phùng bật cười chế giễu: “Nhìn thì sao? Bọn tao chỉ muốn tìm một chốn không người để dạy cho cô ta một bài học thôi”.