Trong tình thế này mà vẫn dám đứng ra đầu tư cho nhà họ Lâm?
Làm vậy chẳng phải là muốn đối đầu với ba gia tộc lớn hay sao?
Người nhà họ Lâm đã mừng rỡ hân hoan, nhưng ngay sau đó, niềm vui lại xẹp xuống.
Một trăm triệu, vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lòng muốn bật khóc nhưng vẫn phải cố nén chặt lại.
Lúc này... đã không còn cách nào giải quyết.
Triệu Khoát lại cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Lý à, được lắm, tôi nhớ mặt các người rồi".
Vừa nghe nói thế, ngay cả mấy người có mối quan hệ khá tốt với nhà họ Lâm cũng vội vàng gạt bỏ ý định trợ giúp sang một bên.
Vì nhà họ Lâm mà chôn vùi tương lai của mình, thật sự không đáng...
Trương Minh Vũ lại nở một nụ cười vui vẻ, nói: "Cảm ơn nhiều".
Lý Tuấn Nhất trịnh trọng gật đầu.
Đối với hắn, đây là một sự lựa chọn.
Nhưng hắn biết, khả năng lựa chọn này đúng đắn là gần như bằng không.
Dịch Thanh Tùng cũng cười lạnh, nói: "Chỉ tiếc... cũng chẳng có tác dụng gì, chịu chết một cách vô ích thôi".
Trương Minh Vũ cười nói: "Nhà họ Dịch các người đã sắp chết đến nơi mà còn tâm tư tham dự việc này?"
“Lần này nhà họ Dịch các người mang theo bao nhiêu tiền?"
Nói xong, ánh mắt anh còn lóe lên một ánh nhìn đầy giễu cợt.
Dịch Thanh Tùng lập tức âm trầm nhìn anh, sắc mặt nặng như đeo đá.
Lát sau, hắn ta mới lạnh lùng quát to: "Dù nhà họ Dịch chúng tôi chỉ đầu tư một đồng, hôm nay tập đoàn Lâm Thị cũng chết chắc rồi".
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt: "Chuyện này thì chưa chắc đâu".
"Ha ha ha!"
Dịch Thanh Tùng điên cuồng cười lớn, giễu cợt bảo: "Được, vậy xem xem trong vòng mười phút, anh tìm đâu ra hai tỷ... À không, một tỷ chín trăm triệu đầu tư nào!"
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát cũng lạnh lùng cười khẩy.
Xung quanh đã có khá nhiều người nhìn về phía Trương Minh Vũ, ánh mắt châm chọc chế nhạo.