Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 744



Ông cụ Lâm cất tiếng, giọng nói già nua vang lên: "Cậu Âu Dương, có chuyện gì mời nói thẳng đi".  

Âu Dương Triết chậm rãi vắt chéo chân, cười bảo: "Cụ Lâm, chúng ta đừng nên vòng vo mất thời gian nữa, thứ tôi muốn, phải thế nào cụ mới chịu đưa cho tôi?"  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Đi vào trọng điểm rồi!  

Ông cụ Lâm cười nói: "Lúc nào tôi chết, người nhà họ Lâm không còn ai, thì cậu có thể lấy thứ đó đi".  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày.  

Không phải ban nãy mới nói muốn lấy đại viện nhà họ Lâm sao?  

Sao bây giờ lại đổi thành món đồ gì đó?  

Lẽ nào... bên dưới đại viện nhà họ Lâm có thứ gì đặc biệt?  

Nhưng mà như thế... nghe hơi vớ vẩn.  

Giờ là năm nào tháng nào rồi...  

Suy ngẫm hồi lâu, Trương Minh Vũ vẫn chưa tìm ra bất kì manh mối nào.  

Những người khác cũng đều hết sức hoang mang ngơ ngác.  

Bọn họ đều không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.  

Âu Dương Triết bèn cười bảo: "Cụ Lâm à, thời đại thay đổi rồi, cụ cần gì phải cố chấp như vậy".  

"Thứ này, đối với nhà họ Lâm các người chỉ là tai họa mà thôi".  

Ông cụ Lâm lắc đầu, nói thẳng: "Đây là số mệnh của nhà họ Lâm chúng tôi".  

Giọng ông cụ vô cùng bình thản, nhưng lại đanh thép tuyệt đối.  

Hoàn toàn không cho đối phương bất kì cơ hội thương lượng nào.  

Nụ cười của Âu Dương Triết dần tắt, anh ta lạnh nhạt nói: "Cụ Lâm, ngài làm thế này là không nể mặt tôi rồi".  

Ông cụ Lâm lại lắc lắc đầu, nói: "Không, nếu tôi không nể mặt cậu thì đã không để cậu bước vào đây".  

Âu Dương Triết cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Tôi muốn vào, cụ ngăn được chắc?"  

"Nếu cụ không chịu hợp tác với tôi, tôi có cả nghìn cả vạn biện pháp khiến cho toàn bộ người nhà họ Lâm các người biến mất khỏi thế giới đẹp đẽ này".  

Ông cụ Lâm cũng cười lạnh: "Hừ! Hiện giờ đã là thời đại pháp trị, cậu còn tưởng giống như hai mươi năm trước sao!"  

Hai mươi năm trước?  

Trương Minh Vũ nhăn mày, lòng càng thêm mờ mịt.  

Âu Dương Triết cười ha hả, nói: "Chuyện hai mươi năm trước thì tôi không biết nhưng chí ít lúc này, tôi có năng lực làm việc đó".  

"Vì một thứ chẳng có tác dụng gì mà hi sinh toàn bộ gia tộc họ Lâm, cụ thấy... đáng sao?"  

Ông cụ Lâm cười bảo: "Cậu sai rồi, sở dĩ nhà họ Lâm chúng tôi có mặt ở đây, cũng vì có thứ này".  

"Nó, chính là sứ mệnh của chúng tôi".  

Trương Minh Vũ càng nghe càng hoang mang.  

Đang nói đến cái gì vậy?  

Âu Dương Triết đã không nhịn được nữa, bèn lạnh lùng nói: "Thật là quá cổ hủ!"  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.