Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Có điều, đối mặt với ánh mắt u oán của ba chị gái, Trương Minh Vũ đành ngại ngùng bước tới.
Bấy giờ ba cô gái mới nở nụ cười hài lòng.
Trương Minh Vũ bước lại phía ba người chị, nhìn sofa, càng thêm lúng túng.
Ba người chị...
Mình nên ngồi chỗ nào?
Nhìn vào ánh mắt chờ mong của các chị, Trương Minh Vũ bối rối không biết phải làm sao.
Ngồi chỗ nào thì cũng sẽ chỉ ngồi cạnh tối đa hai chị...
Cuối cùng, anh cười cười đi vòng ra sau sofa, khom lưng chống tay, nói: "Thế này là được rồi".
Ba cô gái liếc nhìn nhưng không ai nói gì thêm.
Ông cụ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa lại chấn kinh.
Bọn họ vốn tưởng sau lưng Trương Minh Vũ chỉ có mình Tô Mang...
Nhưng hiện giờ xem ra...
Sau đó, Trần Đại Phú âm thầm hạ quyết tâm, đáy mắt Hàn Thiên Hoa cũng lóe lên những tia sáng kì dị.
Ông cụ Lâm cười nói: "Chủ tịch Trần, chủ tịch Hàn, việc hôm nay xin cảm ơn các vị".
Trương Minh Vũ cũng hết sức cảm kích.
Trần Đại Phú cười nói: "Cụ khách khí quá, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và cậu Minh Vũ, chút chuyện này chắc chắn phải giúp một tay rồi".
Ông cụ Lâm mỉm cười gật đầu.
Hàn Thiên Hoa không nói gì thêm, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy tư điều gì.
Hàn Thất Thất, con phải nắm chặt cơ hội đấy!
Nếu để Trương Minh Vũ biết được suy nghĩ này của Hàn Thiên Hoa, chỉ sợ anh sẽ hộc máu ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đã trở lại trạng thái nghiêm túc, anh nặng nề nói: “Có lẽ chẳng mấy nữa, Âu Dương Triết sẽ lại ra tay".
"Vậy nhà họ Lâm... nên làm thế nào đây?"
Anh vừa nói đến đó, nụ cười trên mặt ông cụ Lâm cũng dần nhạt đi.
Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Quân đoàn Ám Dạ kia... rất mạnh".
Hả?
Trương Minh Vũ trợn to mắt, lòng càng lúc càng kinh hãi.
Ngay cả Long Tam cũng phải nhận xét "rất mạnh", vậy chắc chắn thực lực của bọn họ phải đặc biệt nổi bật.
Ông cụ Lâm lặng lẽ thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Là họa, thì tránh không thoát".
"Hiện giờ... trông cả vào ý trời thôi".
Khóe miệng Trương Minh Vũ thoáng giật nhẹ một cái, thái độ không được vui, anh nói: "Tai vạ đến nơi còn nói ý trời gì nữa..."
"Trông chờ vào ông trời chẳng bằng trông cậy vào chính mình".
Ông cụ Lâm lắc đầu, thở dài.
Nhà họ Lâm hiện giờ đã chẳng thể làm gì được nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.