Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Trương Minh Vũ ngã xuống, Tần Minh Nguyệt hốt hoảng giãy người.
Phịch!
Sau một tiếng động nặng nề, lưng Trương Minh Vũ đập vào nền đất một cái thật mạnh.
Cảm giác đau đớn từ lưng truyền đến.
Ôi chao!
Anh hít hà vì đau.
Thật lâu sau Trương Minh Vũ mới lấy lại tinh thần.
Cúi đầu nhìn, anh nhận ra chân của Tần Minh Nguyệt còn đang đặt trên ngực mình.
Gì đây...
Trương Minh Vũ hết hồn.
Mượn ánh đèn hiu hắt, anh tập trung nhìn lại thì hoảng sợ phát hiện Tần Minh Nguyệt đang... xoạc chân!
Một chân đè lên ngực anh!
Chân kia đè lên giữa hai chân anh!
Cái này...
Trương Minh Vũ trợn trừng hai mắt, lúng túng nói: "Cô... không sao chứ? Tôi... không cố ý đâu..."
Nhưng đôi mắt Tần Minh Nguyệt đầy lạnh lùng.
"Thả ra!"
Cô ta rít gào.
Chân đau chết đi được, cô ta không có sức đứng dậy nổi.
Trương Minh Vũ còn ôm chặt hơn, không chịu: "Không! Thả ra là cô lại đánh tôi, tôi đang bị còng tay cơ mà, không công bằng".
Tần Minh Nguyệt hít thở thật sâu, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn.
Phù! Phù!
Tiếng thở dốc gấp gáp vang lên.
Tần Minh Nguyệt đặt tay trái ra trước ngực làm một tư thế cực kỳ lạ lùng.
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Thế này là đang làm gì thế nhỉ?
Tần Minh Nguyệt thở dốc một lúc rồi đặt tay xuống.
Tia tàn khốc hiện lên trong mắt, cô ta chống hai tay xuống đất rồi bỗng nhấc người lên.
Hai chân từ từ thu lại, cơ thể cũng bắt đầu đứng thẳng lên.
Trời đất ơi!
Thế mà cũng được hả?
Mắt Trương Minh Vũ trợn to đến nỗi sắp rớt ra ngoài, lòng đầy hoảng loạn.
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt đã đứng lên được nhưng một chân vẫn bị Trương Minh Vũ cầm.
Cô ta khẽ cắn răng, dồn lực vào chân.
Dùng hết sức bình sinh rút ra.
Trương Minh Vũ lập tức thấy một lực lớn tác dụng lên người mình.
Anh dùng mọi cách vẫn không thể giữ được chân cô ta.
Cô ta rút chân đi rồi!
Trương Minh Vũ hốt hoảng đứng dậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.