Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi Tần Minh Nguyệt ngẩn người, nghĩ lại mới nhớ cô ta còn chưa biết tên người này. "Điếc hả? Cục trưởng hỏi anh tên gì!", Tần Minh Nguyệt quát, giọng nói vẫn đầy tức giận. Trương Minh Vũ ngơ ngác nói tên mình ra. Cục trưởng bỗng cứng đờ, run rẩy hỏi lại: "Cậu là Trương Minh Vũ của nhà họ Lâm sao?" Trương Minh Vũ gật đầu, xác nhận: "Đúng vậy". Chuyện gì thế này? Hiện giờ nhà họ Lâm đã suy sụp đến mức một con mèo cũng không dọa nổi, sao ông cục trưởng này hoảng sợ vậy nhỉ? Tần Minh Nguyệt cũng chẳng hiểu chuyện gì, vẻ mông lung lộ ra trong đôi mắt bồ câu. Cục trưởng bỗng thét lớn: "Làm càn!" Một câu vang vọng cả căn phòng. Hai người đang ngơ ngác đều sợ đến mức giật nảy người, càng thấy mơ hồ hơn. Rất lâu sau Tần Minh Nguyệt mới hoàn hồn, nở nụ cười đắc thắng: "Cục trưởng nói đúng, tên này càn rỡ lắm!" "Chẳng những ẩu đả không lý do còn ngang nhiên đánh cảnh sát! Đã thế còn... trêu tôi nữa!" Nói xong, cô ta đắc ý thấy rõ. Cục trưởng nổi giận: "Tôi nói cô làm càn đấy!" Hả? Vừa nghe thấy câu này, Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đều sững sờ. Hai người ngẩng đầu, thấy cục trưởng đang nhìn Tần Minh Nguyệt chằm chằm với vẻ giận dữ. Trương Minh Vũ nghệt mặt. Tần Minh Nguyệt cũng ngơ ngác. Ba người cảnh sát đứng ở đằng sau cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt đầy mơ hồ. Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt ngập ngừng hỏi: "Cục trưởng, ông... nói tôi làm càn sao ạ?" Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu gì sất. Cục trưởng nghe vậy ngẩn ra, sau đó vỗ trán. Ông ta tỏ ra chán nản. Hành động của cục trưởng làm mọi người thở phào nhẹ nhõm. Thế mới phải chứ! Thế rồi tay cục trưởng lạnh lùng ra lệnh: "Được rồi, Minh Nguyệt, nơi này không còn việc của cô nữa, ra ngoài trước đi". "Tôi đã điều tra qua rồi, người này... vô tội". Biểu cảm của những người khác lại cứng đờ. Vô tội ư? Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người. Tần Minh Nguyệt vội vàng hỏi: "Thưa cục trưởng, tôi có chứng cứ mà, sao có thể vô tội được?" Cục trưởng thở dài, nói thật nhanh: "Được rồi, tôi nói vô tội là vô tội, tôi sẽ tự mình giải quyết vụ này. Minh Nguyệt... cô đừng bận tâm về vụ này nữa". Trương Minh Vũ không kiềm được nhíu mày. Sao cảm giác tay cục trưởng này... sợ Tần Minh Nguyệt thế nhỉ? Vừa rồi rõ ràng giận tím mặt luôn kia mà. Thế mà giờ tự nhiên ăn nói ân cần ghê chưa?
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.