Thế nhưng… tại sao đội tuần tra lại hành động nhanh như vậy được.
Một lúc lâu sau, cô ta bắt đầu sinh lòng hiếu kỳ.
Trương Minh Vũ thì còn hiểu được.
Nhưng Long Tam và Long Thất… trông không giống người bình thường chút nào!
Vẻ mặt anh trở nên sốt ruột!
Anh biết chắc chắn có người đang giúp mình nhưng lại không thể đoán ra được đối phương là ai.
Giờ đây anh cũng không còn hơi đâu nghĩ đến chuyện này, cứu người mới là điều quan trọng nhất.
Chẳng bao lâu sau, anh đã phát hiện có mấy chiếc xe cảnh sát đang bám theo mình.
Phù!
Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cố gắng điều chỉnh lại tinh thần.
Nóng vội không giải quyết được vấn đề!
Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Anh biết được tin gì thì nói cho tôi biết, thế thì tôi mới giúp được”.
Sau một hồi im lặng, Trương Minh Vũ mới bình thản đáp: “Đám người này thuộc một tổ chức tên là Thần Ẩn. Tôi cũng không biết tại sao bọn chúng lại nhằm vào chúng tôi. Đây cũng không phải là lần đầu tiên”.
“Thần Ẩn?”
Nghe anh nói xong, cô ta trợn tròn mắt há mồm.
Thấy phản ứng của cô ta như vậy, anh không khỏi ngạc nhiên.
Tần Minh Nguyệt biết tổ chức này sao?
Cô ta khẽ lẩm bẩm: “Khó trách”.
Vẻ mặt của anh tràn đầy kinh ngạc.
Tần Minh Nguyệt này không phải người đơn giản.
Cô ta lại nói tiếp: “Muốn cứu người không dễ đâu. Hôm nay chúng tôi vừa nhận được tin báo, vừa mới có hàng loạt người không rõ lai lịch đi vào địa phận Hoa Châu”.
“Chắc chắn bọn chúng rất đông”.
Anh gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Chỉ tính những người có mặt trên sân thượng đã rất khó đối phó rồi!
Đường sá xa xôi, từng giây từng phút trôi qua.
Không biết qua bao lâu sau, mấy người họ tiến vào một vùng núi rừng rậm rạp.
Thế nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng người nào!
Tần Minh Nguyệt cau mày hỏi: “Có chắc phương hướng này đúng không?”
Trương Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Chắc chắn”.
Anh có niềm tin tuyệt đối với Long Tam.
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt xẹt qua một tia sáng như có điều suy tư.
Long Tam trầm giọng nói: “Sắp tới biên giới rồi, chắc là trực thăng của bọn họ cũng sắp cạn dầu. Chắc chắn họ sẽ tìm cách bỏ chạy”.