*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói rồi gã ta dùng sức bóp chặt cổ của cô!
Trương Minh Vũ lập tức hoảng hồn!
Vội vàng dừng chân, hai tay giang rộng!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng lên tiếng: “Tôi là người của đội tuần tra, mau thả người ra!”
“Ha ha ha!”
Gã cầm đầu cười phá lên, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường: “Quả thực các người khiến tôi rất ngạc nhiên”.
“Nhưng rất đáng tiếc, cho dù thế nào các người cũng không cứu được cô ta đâu!”
Anh nhíu chặt chân mày.
Bỗng có một trận gió lốc quét tới!
Mọi người giật nảy mình ngẩng đầu lên mới phát hiện một chiếc máy bay trực thăng đang dần hạ cánh!
Còn có chuẩn bị từ trước!
Trái tim anh chợt siết chặt. Anh vô thức định lao ra!
“Hửm?”
Ánh mắt gã cầm đầu trở nên lạnh lẽo, bàn tay gã ta dùng sức bóp chặt!
Lâm Kiều Hân hít thở khó khăn!
Trên gương mặt xinh đẹp chỉ hiện lên sự đau đớn!
Trương Minh Vũ cuống cuồng dừng lại động tác, lo lắng hét lên: “Tôi không động đậy nữa!”
Gã cầm đầu cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Tiếc là hôm nay không thể lấy mạng mày. Có lẽ đối tác của tao sẽ thất vọng lắm đây”.
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, đương nhiên đoán ra được gã ta đang nói tới Triệu Khoát!
Thế nhưng giờ đây anh không còn tâm trạng nghĩ tới chuyện này nữa.
Anh nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Lâm Kiều Hân.
Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy áy náy…
Trông thấy cô như vậy, anh cực kỳ đau lòng!
Lúc này, tinh thần của cô đã hoàn toàn sụp đổ!
Nghe thấy lời này của cô, trái tim anh đau nhói!
Gã cầm đầu điên cuồng cười lớn: “Ha ha ha!”
“Đang ở trong tay tôi mà cô muốn chết là chết được à? Cô bảo hắn ta ra tay sao? Cô nghĩ… hắn ta nỡ làm vậy không?”
Trương Minh Vũ nắm chặt hai tay!
Long Tam và Long Thất cũng bắt đầu cảnh giác.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân ngấn lệ. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía anh.
Trong lòng cô hiện giờ chỉ còn lại sự hối hận tột cùng!
Đến khi thực sự phải đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, cô mới biết được thì ra anh….
Nước mắt của cô rơi lã chã.
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác kích động đang dâng trào trong lòng.
Thế nhưng anh… thực sự không thể làm gì được!