*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một hồi lâu sau, Hàn Quân Ngưng mới cúi đầu!
Khẽ chạm vào khóe miệng Trương Minh Vũ!
Thình thịch!
Trái tim Trương Minh Vũ đập rộn lên, cảm giác kỳ dị lại ập đến.
Mười năm trước, chuyện như này đã xảy ra...
Nhưng bây giờ....
Hàn Quân Ngưng kiêu ngạo nói: "Sao vậy? Mười năm không gặp, chị không được hôn em à?"
"Chị hôn em từ bé đến lớn đó!"
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.
Trong đầu không khỏi hiện lên khoảng thời gian lúc trước.
Hàn Quân Ngưng bĩu môi, khó chịu nói: "Có vợ vào là khác, hừ!"
"Có vợ thì sao chứ? Có vợ em ở đây thì chị cũng vẫn sẽ hôn em!"
"Em trai thối, cả đời này em cũng không chạy thoát đâu!"
Nói xong, cô ấy lại cúi đầu hôn lên khóe miệng Trương Minh Vũ một cái!
Tim Trương Minh Vũ đập nhanh vô cùng.
Nhưng đây dù sao cũng là sư tỷ của mình.
Hàn Quân Ngưng ngồi thẳng dậy, bất mãn bĩu môi nói: "Em đợi đấy, sớm muộn gì cũng có một ngày chị hôn em trước mặt vợ em!"
"Chị muốn xem cô ta dám nói gì không?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Chị sáu vẫn bá đạo tùy hứng như vậy.
Trương Minh Vũ bĩu môi nói: "Ái ôi chị sáu, chị nói cái gì vậy, em gặp chị nên còn đang kích động lắm đây này".
Hàn Quân Ngưng không trúng chiêu này, cô ấy kiêu ngạo nói: "Thật không?"
Trương Minh Vũ gật đầu: "Thật mà!"
Trương Minh Vũ hoảng hồn.
“Đừng mà chị sáu, chúng ta đợi một lúc đã", Trương Minh Vũ vội vàng nói.
Lâm Kiều Hân mà nhìn thấy...
Thì lúng túng lắm!
Hàn Quân Ngưng trợn trừng mắt, im lặng ngồi dựa vào giường.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Quân Ngưng thay đổi sự chú ý rất nhanh, cô ấy hứng khởi nói: "Nhớ em bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được găp em rồi!"
"Nếu không vì bận, chị đã quay lại tìm em từ lâu rồi".
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Chị sáu, chị bận gì thế?"
Hàn Quân Ngưng thần bí mỉm cười: "Bây giờ chưa nói cho em biết được, sau này em sẽ biết".
Trương Minh Vũ sững sờ.
Có điều nghĩ kỹ lại cũng hiểu ra, nhất định là vì anh.
Hàn Quân Ngưng cũng có nhiệm vụ của riêng mình.