"Gian nguy của nhà họ Lâm còn nhiều lắm, trách nhiệm trên vai cô còn rất nặng".
"Nếu cô đồng ý, sau này tôi có thể giúp cô sẻ chia phần nào".
Lâm Kiều Hân lạt gật đầu thật mạnh.
Lòng cô nhẹ nhõm chưa từng thấy.
Giờ phút này, dường như cô đã không còn là một kẻ chơ vơ giữa dòng đời, tìm không thấy mục tiêu phấn đấu nữa.
"Chuyện của tôi, cô không cần hổ thẹn, tất cả đều do tôi tình nguyện, bây giờ thấy cô như vậy, tôi cảm thấy, những nỗ lực bao lâu nay của mình cũng không uổng phí".
Trương Minh Vũ nghiêm túc nói với cô.
Lâm Kiều Hân lại nặng nề gật đầu.
Trừ việc đó ra, cô thật sự không biết mình còn có thể làm gì để đáp lời anh.
Mỗi câu mỗi lời của Trương Minh Vũ đều như đánh sâu vào tâm khảm cô.
Lâm Kiều Hân từ từ đứng thẳng người lên.
Nghe Trương Minh Vũ an ủi hồi lâu, loại cảm giác hỗn loạn trong lòng cô đã hoàn toàn được chuốt thuận lại.
Trở ngại lớn nhất chính là đã khiến Trương Minh Vũ thua thiệt quá nhiều.
Nhưng nghĩ nhiều thêm nữa cũng có được ích lợi gì?
Hành động thực tế mới là quan trọng nhất.
Về phần nhà họ Lâm, hiện giờ có Trương Minh Vũ trợ giúp, chẳng phải cô đã có thể thả lỏng nhiều hơn sao?
Lâm Kiều Hân chậm rãi nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Phong thái toàn thân cũng chậm rãi thay đổi.
Trương Minh Vũ rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Kiều Hân.
Sự ngây ngô đáng yêu biến mất.
Người đứng trước mặt anh lại khôi phục thành vị tổng giám đốc cao ngạo lạnh nhạt kia.
Điều duy nhất khác với trước đây là, khóe miệng cô ấy vẫn nở một nụ cười tươi tắn...
Trương Minh Vũ cũng mỉm cười.
Lòng anh chợt thư thái hơn nhiều.
Lâm Kiều Hân mỉm cười nhẹ nhẹ, nói: "Trương Minh Vũ, tôi cũng sẽ đem lại cho anh thật nhiều bất ngờ".