*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ban đầu Lâm Kiều Hân định hợp tác với họ.
Nhưng vừa thấy bộ dạng kệch cỡm của hai người này là cô không ưa rồi!
Chẳng hiểu sao cô muốn Trương Minh Vũ dạy dỗ họ một trận.
Suy nghĩ vừa nảy lên này làm Lâm Kiều Hân ngạc nhiên cực kỳ.
Cảm giác được bảo vệ là thế này ư?
Bất giác, nụ cười nơi khóe môi cô tươi tắn hơn.
Sếp Đỗ nhăn mặt, lạnh lùng nói: "Sếp Lâm, người bọn tôi yêu cầu uống rượu cùng là cô! Cậu ta là cái thá gì mà đòi? Cút nhanh!"
Trương Minh Vũ nở nụ cười tươi rói: "Đừng bảo tôi cút chứ, tửu lượng của tôi cao lắm đấy nhé, uống với hai người đến mai luôn cũng được!"
Nói xong anh tỉnh rụi ngồi xuống.
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng đi tới, yên lặng đứng sau lưng anh.
Cóc thèm ngồi nữa!
Sếp Đỗ híp mắt, ra vẻ bực tức: "Sếp Lâm, thế này là cô không muốn hợp tác với chúng tôi nữa đúng không?"
Lâm Kiều Hân lạnh nhạt đáp: "Muốn chứ, nhưng hình như tôi không thấy hai vị có thành ý gì cả".
"Không hợp tác thì thôi".
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Lâm Kiều Hân thật sự... đã thay đổi rất nhiều.
Sếp Đỗ đập bàn một phát rồi đứng dậy, lạnh lùng đe dọa: "Hừ! Sếp Lâm, cô giỡn mặt với chúng tôi đấy à?"
Lâm Kiều Hân đanh mặt: "Các ông bảo tôi uống rượu cùng là để hợp tác chắc? Tôi giỡn mặt các ông hay các ông quấy rối tôi mới đúng đây?"
Giọng nói đầy đanh thép!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Lâm Kiều Hân ấy... đã trở lại rồi!
Sếp Đỗ cứng họng: "Tôi..."
Trương Minh Vũ cười phá lên: "Cô muốn giải quyết họ thế nào?"
Lâm Kiều Hân mím môi lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ muốn anh tới đón tôi về thôi".
Nếu bây giờ không có Trương Minh Vũ...
Lâm Kiều Hân càng nghĩ càng tức!
Nhưng cô chẳng biết làm sao cả...
Sếp Đỗ nhếch môi cười khẩy, trêu tức: "Cô làm gì được bọn tôi?"
"Nói cho cô biết, chỉ cần cô bước chân ra khỏi cái phòng này một bước thì đừng hòng có công ty vận tải nào hợp tác với cô!"
"Biết điều thì ngồi xuống uống rượu đi!"
Lâm Kiều Hân tức đến nổ phổi, đôi mắt long lanh đầy tức giận.
Trương Minh Vũ cười mỉa: "Thôi nào Kiều Hân, không nên tức giận với loại người như thế, giận thì mau già, không đáng".
Sếp Đỗ cười lạnh: "Nhảm nhí, chỉ có kẻ bất tài mới thở ra những lời như thế!"
Trương Minh Vũ như không nghe thấy, chỉ cười tự tin: "Mà hai người này có khác gì bọn côn đồ tối hôm qua đâu".
"Bực mình thì dần cho một trận thôi".
Vợ tôi không phải là người ai muốn bắt nạt thì bắt nạt!
Câu vừa dứt, mắt Lâm Kiều Hân sáng ngời.