*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai gã đàn ông mặc vest khác cũng xông tới chỗ Trương Minh Vũ đang đứng!
Hà Tử Tuệ khiêu khích hỏi: “Lâm Kiều Hân, cô còn gì muốn nói nữa không?”
Nhưng mà cô ta vừa mới dứt lời, một tiếng tru tréo đau đớn bỗng vang lên: “Á!”
Tất cả mọi người lập tức giật mình kinh hãi!
Bấy giờ bọn họ mới khiếp sợ nhìn thấy một gã vệ sĩ bị đánh bay ngược ra ngoài!
Nặng nề va vào vách tường!
Chuyện này…
Ai cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
“Á!”
Tiếng hét thảm thiết lại vang vọng. Tiếp tục có thêm một gã vệ sĩ khác bị đánh bay!
Lần này mọi người đã chứng kiến rõ ràng… Hai gã vệ sĩ kia bị Trương Minh Vũ đánh bay!
Ơ…
Tất cả đều không dám tin vào mắt mình!
Trương Minh Vũ điên rồi sao? Còn dám đánh người!
Lâm Kiều Hân khẽ mỉm cười.
Mấy chuyện kiểu này… vẫn nên nhờ vào anh thì hơn!
Đám người vây xem xung quanh đều chết sững tại chỗ.
Đến cả Hà Tử Tuệ cũng tròn mắt nhìn theo, vẻ mặt ngây ngốc!
Mãi lâu sau, cô ta mới gật đầu đáp: “Không… không phải. Tôi chưa nhìn thấy họ bao giờ…”
Anh bật cười nói tiếp: “Thế thì được. Bọn họ xông vào công ty chúng ta trái phép, còn đánh bảo vệ của chúng ta”.
“Tôi phải đuổi hết bọn họ ra ngoài trước đã!”
Dứt lời, anh vừa bước lên phía trước vừa xoa nắm đấm!
Đám bảo vệ sợ ngây người!
Trong mắt chỉ toàn là vẻ ngờ nghệch!
Hà Tử Tuệ lấy lại tinh thần, sẵng giọng quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Người nhà họ Lâm thấp kém lại dám đánh người nhà họ Hà chúng ta!”
“Đánh lại cho tôi!”
Nghe thấy mệnh lệnh của cô ta, mấy gã đàn ông mặc vest đều nổi giận đùng đùng!
Ngay sau đó, năm gã vọt thẳng lên!
Anh nhoẻn miệng mỉm cười, không hề nao núng mà hiên ngang xông thẳng tới phía bọn họ!
Bịch bịch bịch!