Chẳng mấy chốc giọng nói lạnh lùng của cô vang lên: “Anh ấy tên Trương Minh Vũ, là chồng tôi”.
Hả?
Nghe cô nói thế, cả người anh như có một dòng điện xẹt qua!
Cô ấy vừa… nói cái gì?
Chồng của cô ấy sao?
Chuyện này…
Anh kinh ngạc không thốt nên lời.
Người nhà họ Lâm cũng sợ ngây người!
Lâm Kiều Hân điên rồi sao?
Thế nhưng cô chẳng hề để ý tới phản ứng của đám người xung quanh, ánh mắt toé ra tia lửa giận.
Bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy!
Một cảm giác khó chịu bỗng dâng lên từ đáy lòng!
Không biết là vì Trương Minh Vũ trêu chọc người khác hay vì người khác coi thường anh…
Hà Tử Tuệ tức quá hoá cười, lạnh giọng hỏi: “Ồ, chồng cô hả?”
“Được!”
“Lâm Kiều Hân, cô đừng trách tôi không nương tay. Tôi cứ tưởng còn phải đợi thêm mấy ngày nữa cơ đấy!”
“Nhưng hôm nay, tôi không đợi được nữa rồi!”
“Phòng nhân sự đâu, sa thải hết người nhà họ Lâm cho tôi ngay!”
Cô ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều không khỏi ngỡ ngàng!
Người nhà họ Hà nhao nhao cười lạnh!
Sau khi người nhà họ Lâm lấy lại được tinh thần, bọn họ đều nổi giận đùng đùng!
“Tại đồ sao chổi nhà mày liên luỵ chúng tao!”
“Điên hết cả người, thằng Trương Minh Vũ này bị điên à? Tưởng mình biết đánh nhau là giỏi giang lắm hả?”
“Con mẹ nó đủ rồi đấy! Thằng này là đồ ngu đấy à?”
Đủ mọi lời mắng chửi tục tĩu vang lên!
Gã bảo vệ cũng cười lạnh nói: “Hừ! Trương Minh Vũ, mày giúp chúng tao thế này hả?”
Bản thân gã ta bị sa thải cũng chẳng hề tức tối.
Gã ta chỉ muốn cười nhạo anh cho đã!
Ánh mắt của Hà Tử Tuệ toát lên vẻ kiêu ngạo!
Đúng lúc này, Lâm Kiều Hân đột nhiên lên tiếng châm chọc: “Xin lỗi nhé, tôi quên không nói cho cô biết. Ngoại trừ việc anh ấy là chồng tôi, anh ấy còn là… chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị!”
Cô vừa dứt lời, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ!