*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Làm gì còn dáng vẻ của một cô nàng đanh đá cục súc lúc trước nữa?
Giá trị nhan sắc tăng vọt!
Làm sao mới không gặp mấy ngày mà cô ta đã thay đổi tới mức này?
Hàn Thất Thất trừng mắt lườm anh, cả giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra đấy!”
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt phun máu!
Chỉ một câu nói đã xoá sạch ấn tượng xinh đẹp đến ngỡ ngàng của cô ta!
Đúng thật là…
Anh tức giận trợn mắt nhìn cô ta.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Hàn Thất Thất cũng buồn bực lẩm bẩm: “Phong cách ăn mặc này kiểu gì vậy? Không biết mẹ tôi nghĩ gì mà cứ bắt tôi phải mặc kiểu này!”
Trông cô ta có vẻ đang rất phiền não.
Nghe xong, anh mới vỡ lẽ ra.
Khó trách…
Anh mỉm cười lên tiếng; “Được rồi, chúng ta mau đi làm việc thôi”.
Nói xong, anh vẫn không khống chế được đôi mắt vô thức liếc nhìn đôi chân dài mê người kia.
Thực sự quá hút mắt…
Hàn Thất Thất trợn mắt đe doạ.
Ba người họ nhanh chóng sải bước đi vào trong Thiên Minh.
Bọn họ vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên.
Mấy người nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, trông thấy một cô gái đang ngồi đằng sau quầy lễ tân cũ nát.
Lúc này cô ta đang ung dung bắt chéo chân nghịch điện thoại.
Chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một lần.
Trong lòng anh thầm thất vọng tràn trề.
Khi thấy bộ dạng phách lối khoa trương của sếp Đỗ kia, anh cứ tưởng là công ty này phải lớn lắm.
Thế mà chỉ có vậy thôi sao…
Ánh mắt anh chợt loé lên. Anh cười nói: “Tôi muốn gửi hàng”.
Anh cũng muốn xem thử ở đây ngoài công nhân ra còn ai hữu dụng nữa không.
Cô gái kia tiện tay ném ra một tờ đơn, lạnh lùng cất giọng nói: “Đăng ký”.
Anh khẽ nhíu mày cười hỏi: “Thái độ làm việc của công ty của cô… là thế này hả?
Cô gái kia tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bực bội nói: “Thích điền thì điền. Gửi hàng còn muốn thái độ thế nào?””
“Gửi hàng đến nơi cho anh là được chứ gì?”
Chân mày của anh lập tức nhíu chặt.
Anh chưa kịp lên tiếng tiếp lời thì bỗng nghe thấy một tiếng động trầm thấp vang lên: “Uỳnh!”
Doạ anh sợ chết khiếp.
Hàn Thất Thất đập bàn đứng dậy, kiêu căng quát: “Làm mình làm mẩy với ai hả?”
“Đứng lên nói chuyện cho tôi!”