*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người nhìn về ngọn nguồn phát ra âm thanh, thấy sếp Đỗ đang từ tầng trên đi xuống với vẻ mặt đờ đẫn.
Trương Minh Vũ hơi nhướng mày.
Ông ta cũng ở đây à?
Vậy thì dễ rồi!
Trưởng phòng Lý vừa thấy sếp Đỗ đã lê lết đứng dậy, chạy qua chỗ ông ta.
"Sếp Đỗ! Có kẻ tới phá công ty đấy ạ! Tôi bị đánh luôn này sếp!"
Trưởng phòng Lý gằn giọng la lên.
Trưởng phòng Trương nhíu mày, vẻ lo âu thoáng qua trong mắt.
Đám Phỉ Phỉ chỉ chờ có cơ hội mỉa mai thôi.
Ông chủ tới rồi!
Sếp Đỗ ngẩn ra, ngơ ngác ngẩng đầu thì tình cờ bắt gặp ánh nhìn của Trương Minh Vũ.
Ông ta giật mình.
Là cậu ta!
Thế rồi, lửa giận bùng cháy dữ dội trong đôi mắt của sếp Đỗ.
Cảnh này làm trưởng phòng Lý mừng như điên.
Gã cười khẩy, lên tiếng lần nữa: "Cả trưởng phòng Trương nữa! Cô ta tiếp tay cho người ngoài bắt nạt nhân viên chúng ta, đúng là ăn cây táo, rào cây sung mà!"
"Loại người như thế nên đuổi đi ạ!"
Trưởng phòng Trương lặng lẽ thở dài.
Phỉ Phỉ và những người khác hất mặt lên trời một cách huênh hoang.
Ánh mắt đầy trào phúng.
Giây lát sau, sếp Đỗ thở hắt ra, nói: "Tôi không còn là ông chủ nữa, mấy cô cậu nói với cậu ta đi".
Dù trong lòng ông ta phẫn nộ cách mấy cũng chẳng tìm ra được cách xoay chuyển thế cục.
Nhà họ Hà mà cũng không dám nhúng tay!
Sếp Đỗ giơ tay chỉ, hờ hững nói: "Cậu ta là ông chủ của mọi người đấy".
Nói xong, ông ta chậm rãi đi ra ngoài.
Trong tay còn cầm một chiếc va li!
Ai nấy cũng sững sờ.
Trương Minh Vũ... là ông chủ ư?
Chuyện này...
Trưởng phòng Lý trợn trừng mắt, thấy rõ sự hoảng sợ ở bên trong.
Đám người Phỉ Phỉ trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả trưởng phòng Trương cũng lộ vẻ không thể tin nổi.
Sếp Đỗ đi đến chỗ Trương Minh Vũ thì dừng bước.
Vẻ mặt ông ta trộn lẫn đủ thứ cảm xúc.
Trương Minh Vũ cười phá lên: "Làm người không nên tham tiền hám sắc".
Sếp Đỗ cắn chặt răng, gian nan đáp: "Tôi sẽ ghi nhớ".