Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Trương Minh Vũ hắng giọng, chậm rãi nói: "Từ hôm nay, bộ phận vận chuyển của chúng ta sẽ được coi như trọng điểm để phát triển".
"Thắng Nam, cô hãy thảo luận lại với giám đốc Trương".
"Từ hôm nay, bắt đầu mua vào số lượng lớn thiết bị vận chuyển, cả mảng đường thủy và đường bộ đều cần có".
Anh vừa nói đến đó, các nhân viên của bên vận chuyển lập tức hoang mang mờ mịt.
Mua thiết bị?
Trần Thắng Nam nghi hoặc hỏi lại: "Đại khái cần mua bao nhiêu ạ?"
Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Trước cứ mua một trăm triệu đã".
Trời!
Vừa nghe đến đó, đám nhân viên tức thì hít hà thật mạnh.
Điên rồi sao?
Công ty vận chuyển Thiên Minh của bọn họ chỉ có hai bộ thiết bị, nhưng dù vậy cũng luôn ở trạng thái nhàn rỗi.
Mua thiết bị vận chuyển chừng một trăm triệu?
Đơn đặt hàng ở đâu ra?
Mọi người quay sang nhìn nhau, ai nấy đều trợn mắt há hốc miệng.
Dù có tiền thì cũng không cần phải đốt như thế chứ?
Đây là cậu con trai ngốc nhà địa chủ lắm tiền quá sao?
Nỗi kích động ban nãy chưa tan, nay đã xẹp xuống hoàn toàn.
Đẳng cấp công ty tăng lên thì cũng được gì?
Cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy mà công ty cũng đóng cửa thôi!
Trương Hân Vũ hoang mang nhìn Trương Minh Vũ.
Cô ấy cũng không hiểu.
Trần Thắng Nam lại nhanh nhẹn thưa ngay: "Vâng thưa sếp, tôi sẽ đi sắp xếp ngay".
Trong đám nhân viên, có không ít người thấy thế đều bĩu môi.
Một kẻ xài tiền bậy bạ, một kẻ a dua nịnh hót...
Haiz.
Mọi người lặng lẽ thở dài.
Trương Hân Vũ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Trương Minh Vũ nhếch miệng thoáng cười.
Sao anh lại không nhìn ra điều đó?
Anh không hề kéo dài thêm nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.