Phản ứng của mọi người đều được Trương Minh Vũ thu hết vào đáy mắt.
Tình huống này cũng do anh cố ý tạo ra.
Lâm Kiều Hân chỉ một mực yên lặng đứng nhìn, đôi mắt xinh đẹp như bừng sáng.
Dĩ nhiên cô cũng biết Trương Minh Vũ đang cố ý làm vậy.
Anh chỉ dùng đôi ba câu đã khiến toàn bộ nhân viên sôi trào nhiệt huyết.
Quả là không đơn giản!
Lâm Kiều Hân kinh ngạc nhìn anh như thể vừa phát hiện ra một đại lục mới.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, tan họp nhé".
Anh vừa dứt lời, mọi người mới chầm chậm tỉnh táo lại.
Tất cả đều hào hứng đứng lên, rời khỏi phòng họp.
Ý chí chiến đấu trong lòng mỗi người đều như đang sôi sục.
Đám đông nhanh chóng tan đi.
Trong phòng họp chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân thoáng nhướng mày, cười bảo: "Thật đúng là không nhìn ra đấy".
Trương Minh Vũ hồi đáp ngay theo bản năng: "Điều cô không nhìn ra còn..."
Nói đến một nửa, anh vội vã ngừng lại.
Lại quên nữa...
Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng thoáng lóe lên một ý cười vui vẻ, cô trêu chọc: "Được đó nha ông chủ Trương, sau này... tôi đây cũng là nhân viên của anh rồi".