Trương Minh Vũ vội vàng khoát tay: "Cần! Sao có thể không cần được".
Nóng tính vậy đó...
Hừ!
Hàn Thất Thất hầm hừ một tiếng, lại hỏi: "... Vậy gọi ai trước?"
Trương Minh Vũ chần chờ một chút rồi nói: "Cô xem thử xem người nào dễ thuyết phục hơn thì gọi người đó trước đi".
Ngoài cách này ra, thực sự chẳng còn biện pháp nào.
Dù sao anh cũng chẳng quen biết ai trong số họ...
Hàn Thất Thất cầm điện thoại đi ra một góc.
Lát sau, Hàn Thất Thất đã quay lại, cười nói: "Đã hẹn người ta ra rồi, phần còn lại phải trông chờ cả vào anh thôi".
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Cô hẹn ai trước?"
Hàn Thất Thất đắc ý nói: "Con gái chủ tịch Hoa Phi đó, tôi lại chẳng có quan hệ thân thiết gì lắm với cậu ấm bên Thiên Vũ..."
Trương Minh Vũ gật đầu.
Đã hẹn người ra, vậy tiếp theo phải làm sao nhỉ?
Trương Minh Vũ hiện đang rất mờ mịt, hoàn toàn không có bất kì manh mối hay ý tưởng nào.
Hồi lâu sau, anh quyết định chẳng cần suy nghĩ nhiều làm gì.
Cứ gặp mặt đã, đi một bước xem một bước vậy.
Trương Minh Vũ cùng Hàn Thất Thất ra khỏi tòa nhà.
Lúc này đã qua buổi trưa.
Hàn Thất Thất lái xe đi.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng.
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
"Hẹn người ta ra ăn cơm à?", Trương Minh Vũ hoang mang hỏi.
Hàn Thất Thất tức giận lườm anh một cái, sẵng giọng: "Anh không đói nhưng chúng tôi đói rồi! Bây giờ là giờ cơm trưa, không hẹn ăn cơm thì còn có thể làm gì hả?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ hơi giật nhẹ.
Anh quên bẵng chuyện này...
Hai người nhanh chóng xuống xe.
Hàn Thất Thất vừa xuất hiện, lập tức thu hút vô số ánh nhìn.
Đôi chân dài miên man của cô ta quả thực quá hút mắt.
Hàn Thất Thất chán ghét ra mặt, khẽ lầm bầm: "Tại mẹ tôi hết, cứ bắt tôi mặc như thế này, hừ!"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người đi nhanh tới lầu hai, vào một phòng trong góc.