*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngồi chờ một lát, ngoài cửa lại có một chiếc Mercesdes chậm rãi trờ tới.
Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống.
Áo da bó sát người, quần đùi bó sát màu đen, vớ đen, giày cao gót.
Gương mặt rất thanh tú.
So với người thường có thể coi là có nhan sắc cao.
Nhưng so với Hàn Thất Thất thì quả thật còn kém khá xa.
Trương Minh Vũ đau đầu.
Quả nhiên... là một cô em ăn chơi!
Haiz.
Khó đối phó lắm...
Chẳng mấy chốc, tiếng giày cao gót đã vang lên bên ngoài.
Hàn Thất Thất liếc nhìn ra một cái, vẻ không vui: "Tiểu Tuyết à, đến chậm quá đó".
Trần Y Tuyết hơi khựng lại, nghi hoặc nhìn Hàn Thất Thất.
Hồi lâu sau, Trần Y Tuyết mới khiếp sợ thốt lên: "Chị... chị Thất Thất?"
Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Nói thừa! Ngoài đời được mấy người xinh đẹp như chị đây hả?"
Trần Y Tuyết chạy vụt vào, than thở: "Chị Thất Thất, chị... chị làm sao thế này? Sao lại ăn mặc kiểu này?"
Bấy giờ Trần Y Tuyết mới phát hiện phía đối diện còn có người khác.
Trương Minh Vũ mỉm cười chào hỏi: "Hello".
Trần Y Tuyết thoáng ngạc nhiên, hỏi: "Anh là bạn trai chị ấy hả?"
Hàn Thất Thất vội mắng át đi: "Ranh con chết tiệt, nói linh tinh gì đó".
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Y Tuyết lại cười hì hì hỏi: "Hello, anh là cậu ấm nhà nào đấy?"
Đột ngột bị hỏi một câu, Trương Minh Vũ ngẩn người ra.
"À ừm... tôi không phải con nhà giàu nào", Trương Minh Vũ lúng túng giải thích.
Vừa nghe anh nói thế, nụ cười trên môi Trần Y Tuyết lập tức biến mất.
Thái độ của cô ấy cũng thay đổi hẳn.
Trần Y Tuyết tỏ ý ghét bỏ, nói: "Không phải cậu ấm nhà nào... mà cũng dám chơi với chúng tôi à?"
Trương Minh Vũ kinh ngạc tròn mắt.
Thẳng thắn trắng trợn đến thế luôn?