Lúc đó A Niệm mới mười lăm tuổi, còn trong Bích Hải Các, mỗi ngày bị tra tấn vô tận.
Thuở nhỏ phụ mẫu của nàng đều mất, không có chỗ nào để đi, nàng cho rằng cả đời ảm đạm của mình sẽ trải qua trong địa ngục âm quỷ này.
Cho đến một ngày, một tướng quân mặc áo giáp mang theo thanh kiếm dài chém đôi thế giới tối tăm của nàng ra.
Nàng đã được cứu, và nhiều người đồng hành tương tự như hoàn cảnh của nàng cũng được cứu.
Trên mặt A Niệm có rất nhiều máu, đó không phải là của nàng, đó là của các tiền bối khác trong Thanh Long Đường.
Mặt nàng không chút thay đổi, chỉ vươn ngón tay cái, nhẹ nhàng lau sạch những vết máu kia, giết chóc như vậy nàng đã sớm thấy quen thuộc, nàng nghiêng mắt nhìn thi thể đầy đất, nội tâm không sinh ra chút gợn sóng nào.
Nàng vốn được bồi dưỡng như sát thủ giết người, chẳng qua tư chất của nàng bình thường, chưa bao giờ nhận được nhiệm vụ, trên tay coi như sạch sẽ.
Cho dù không sạch sẽ thì có thể như thế nào đây, bọn họ không cần có tình cảm, không cần biết người bị giết có đáng chết hay không, việc mình làm có đúng hay không.
A Niệm bi ai nghĩ, hôm nay chính là thời gian chết của nàng chứ?
Sau khi chết chỉ sợ cũng chỉ có thể xuống địa ngục.
Nàng đứng trong đám người, bình tĩnh nhìn hết thảy phát sinh trước mắt, có một khắc cảm thấy sắp được giải thoát, kỳ thật cũng rất tốt.
Rốt cục, vị thiếu niên tướng quân kia giết xong người cuối cùng, hắn mang theo trường kiếm đầy máu tươi, đạp qua thi sơn huyết hải, đi tới trước mặt đám sát thủ thiếu niên bọn họ.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi là người của ta.”
Hắn đã nói như vậy.
A Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào trong mắt thiếu niên lạnh lùng kia, sau lưng nàng thấm ra mồ hôi lạnh, thân thể cứng đờ nhìn hắn từng bước một đi tới gần.
Lục Cửu đứng ở góc không xa phía sau A Niệm, yên lặng nắm chặt kiếm trong tay.
“Đi đến bên cạnh Tứ tiểu thư Phó gia, bảo vệ nàng.”
A Niệm sững sờ nhìn hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên tướng quân có vẻ ôn nhu chợt lóe lên trong nháy mắt.
Đợi đám người tản đi, Lục Cửu đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lục Tu Lương đi tới trước mặt hắn, ánh mắt quét qua người hắn, “Vừa rồi ta phát hiện có một tầm mắt, mang theo sát ý.”
Lục Cửu quỳ một gối trên mặt đất, kiếm đặt bên cạnh, “Công tử, ta tự nguyện xin đến Phó phủ.”
“Tên ngươi là gì?”
“Lục Cửu.”
Hắn vừa nhận được tên.
“Ngươi biết những gì”
“Khinh công không ai mạnh hơn ta, ẩn nấp tốt, biết giết người, biết dùng độc.”
Lục Tu Lương gật gật đầu, chuẩn.
Kể từ ngày đó, Lục Cửu ở lại nơi này mà cả ngày nàng không thể nhìn thấy, ngày này qua ngày khác thực hiện lời đảm bảo của mình.
Ngày hôm trước đến Bảo Phật Tự, Lục Tu Lương dặn dò Lục Cửu không cần đi theo nhưng hắn không nghe, đây là lần đầu tiên hắn cãi lại mệnh lệnh.
Hắn một đường đi theo, lặng lẽ trốn ở chỗ tối, nhưng mặc dù hắn giỏi che dấu, cũng không thể gạt qua ánh mắt của Lục Tu Lương.
Lục Cửu không nhúng tay vào, hắn chỉ âm thầm theo A Niệm trở về phủ.
Chỉ cần tính mạng nàng không đáng lo ngại, hắn liền có thể an tâm.
Lần đầu tiên xuất hiện trước mặt nàng là Phó cô nương tranh cãi với người khác.
Eo của nàng rất nhỏ, hơi thở vô cùng ngọt ngào, giống như những gì hắn nghĩ.
Chỉ là sớm đã quen trốn trong bóng tối, không biết nói chuyện với nàng như thế nào.
Về sau Phó Nguyệt Linh gả vào Lục phủ, A Niệm vốn là thuộc hạ của Lục Tu Lương, tự nhiên sẽ cùng nhau trở về.
Một đêm trước đại hôn, Lục Tu Lương lại len lén vào khuê phòng của Phó Nguyệt Linh.
Đêm đó tâm tình Lục Cửu rất tốt, hắn ôm bầu rượu nằm trên nóc nhà, góc độ kia vừa vặn có thể nhìn thấy A Niệm canh giữ ngoài cửa đang ngủ gật.
Cười khẽ một tiếng, hắn xoay người, nghiêng người chống tay lên đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Sau khi hai vị chủ tử thành hôn, A Niệm xem như thanh nhàn, công tử an bài hết thảy đều thỏa đáng, trên phủ còn có Lục Thất quản gia ở đây, mỗi ngày nàng chỉ chọc mèo, nhiều nhất là mỗi đêm đưa nước nóng một lần.
Lúc nàng nhàm chán nhất, Lục Cửu lại đây tìm nàng luyện kiếm.
A Niệm chợt cảm thấy cuộc sống lại có hy vọng, ngày hôm sau trời chưa sáng đã rời giường, nàng ngồi xổm ở cửa phòng Lục Cửu chờ người tỉnh lại.
Lục Cửu đẩy cửa ra đã nhìn thấy bóng dáng nữ tử ngồi trên bậc thềm, hiếm khi hắn lại giật mình.
Hắn đột nhiên nhớ đến giấc mộng đêm qua, trên mặt luớt qua một tia hoảng hốt, vội vàng đóng cửa lại.
A Niệm nghe tiếng quay đầu, nàng cười xán lạn, “Đi thôi!”
Lục Cửu ngẩn người, “Ừ?”
A Niệm suy sụp, “Chẳng lẽ là huynh hù dọa ta sao? Nói đi luyện kiếm mà.”
Lục Cửu giật mình, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời chưa sáng thì mím môi, bước nhanh qua bên cạnh nàng, mang theo một cơn gió mát lạnh.
“Đi thôi.”
Một ngày triền đấu, hơi thở của Lục Cửu có chút loạn, A Niệm lại càng đánh càng hăng, nàng đứng lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ đất trên y phục, “Thật thống khoái, lại đến đây!”
Tầm mắt Lục Cửu tập trung ở cổ tay nàng, “Không đánh nữa.”
Dứt lời lắc mình một cái, không còn bóng dáng.
“…”
A Niệm xoa xoa cổ tay sưng đỏ, vui vẻ trở về.
Sau khi trở về, Lưu Nguyệt thay nàng thoa thuốc, trong lúc vô tình nói ra chuyện Lục Cửu thích nàng.
Hồn vía của A Niệm đều bay hết, trong quan niệm của nàng, nàng và Lục Cửu đều là sát thủ, sát thủ thì không nên có tình cảm với nhau vì tình cảm sẽ dễ làm chuyện sai lầm.
Chỉ là nàng đã quên, bây giờ không giống ngày xưa, nàng đã sớm không còn là tiểu nha đầu năm đó bởi vì luyện không đúng chỗ, tâm không đủ tàn nhẫn, bị tiền bối đánh đến đầy thương tích.
Nàng còn chưa kịp nói chuyện với Lục Cửu mà đã có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nàng trúng độc.
Nàng vĩnh viễn không quên được loại thống khổ sau khi độc dược xuống bụng, cũng không quên được biểu tình trên mặt Lục Cửu ngày đó.
Hắn đập lên gáy nàng một cái, còn bịt kín kinh mạch của nàng, hắn nắm tay nàng run rẩy, dường như cực kỳ sợ hãi.
Sau đó, nam nhân này táo bạo hôn nàng.
Một viên thuốc được đưa xuống bụng, A Niệm có chút hoảng hốt, lúc ý thức nàng mơ hồ lại đang suy nghĩ, môi Lục Cửu thật mềm.
Đau quá, đau quá.
Thế giới rơi vào bóng tối, nàng đã mơ rất dài, rất mệt mỏi, muốn ngủ một lát nữa, nhưng có một giọng nói quanh quẩn bên tai nàng, quấy rầy lòng người.
Không biết bao lâu sau, nàng thức dậy.
Lục Cửu nói nàng đã mê man hai ngày hai đêm, A Niệm mím môi mình cũng không thấy khô khốc.
“Lục Cửu, có phải huynh chiếm tiện nghi của ta hay không.”
Lục Cửu chạy trối chết.
A Niệm nằm trở lại giường của hắn, chóp mũi đều là mùi vị của hắn.
Tâm tình rất loạn, trong lòng luớt qua cảm giác khác thường nhưng bị nàng cố ý xem nhẹ, đắp chăn qua đỉnh đầu.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, chăn bỗng nhiên bị người xốc lên, là Lục Cửu đã trở về.
A Niệm chậm rãi đáp một tiếng, cho nên thì sao? Thần sắc Lục Cửu nghiêm túc, “Ta sẽ phụ trách.”
A Niệm kinh hãi thất sắc, “Không, không cần.”
Trên mặt khối băng quanh năm của Lục Cửu hiếm khi lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Ta đã từng đến gặp cầu công tử, ta thích nàng, từ hôm nay trở đi nàng sẽ do ta quản.”
“?”
Gã này quả thực không biết xấu hổ, ngữ khí cuồng vọng làm cho nàng nghẹn trong cổ họng, kích động lại hộc máu.
A Niệm: “…”
Thần sắc Lục Cửu vẫn không thay đổi, hắn cầm khăn lau sạch sẽ cho nàng, “Bình tâm tĩnh khí, dưỡng thương, chuyện bên cạnh sau này lại nói.”
Từ ngày nàng có thể xuống đất đi lại, nàng liền trở về chỗ ở của mình, mãi cho đến khi vết thương khỏi hẳn, mỗi ngày Lục Cửu đều canh giữ ở cửa phòng nàng.
Cuộc sống thoáng qua nửa tháng, vết thương của A Niệm đã khỏi hẳn.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy bóng dáng cao lớn chắn trước mặt, “Thân thể thế nào rồi?”
“…” A Niệm nhẹ đáp, “Không sao…”
Nàng đóng cửa lại, đi thẳng ra ngoài, Lục Cửu theo sát phía sau.
Liên tiếp mấy ngày, đều là như thế.
Rốt cục không thể nhịn được nữa, nàng giơ tay đánh lên mặt Lục Cửu.
Lục Cửu khẽ lóe người né tránh công kích của nàng, hắn ôm lấy thắt lưng A Niệm, cố định người ở trên tường, không nói hai lời hôn xuống.
A Niệm ra sức giãy dụa, nàng đấm đá hắn, hổn hển cắn nát miệng hắn.
Lục Cửu chống lại nàng, hô hấp nặng nề, hắn nhìn chằm chằm máu dính trên miệng nàng, đó là máu của hắn.
Trong mắt không thấy một tia sáng, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn chằm chằm con mồi vậy.
“Huynh thật không chuyên nghiệp, Lục Cửu.”
Lục Cửu lại chặn miệng nàng lại, một lát sau mới tách ra, thanh âm khàn khàn: “Chúng ta đã sớm không còn là sát thủ.”
Với cuộc sống mới, một khởi đầu mới, không giống như trước đây.
A Niệm né tránh ánh mắt hắn, nàng còn muốn phản bác nhưng Lục Cửu lại hôn nàng.
Lặp đi lặp lại, hôn nàng đến không còn sức nói nữa, không thể phản bác lại hắn nữa.
A Niệm chết lặng, chân mềm nhũn tựa vào trong ngực nam nhân, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại như nhận mệnh.
“Huynh bắt nạt ta đánh không lại huynh.”
“Ừm, nàng thực sự không thể đánh bại ta.”
“…”
Nam nhân thối này! Nàng hối hận!
Nàng tức giận, “Ta không thích huynh!”
Lục Cửu thản nhiên đáp một tiếng, “Nàng thích.”
“Nói nhảm!”
“Lần đầu tiên ta hôn nàng, cảm giác như thế nào?”
“…”
Tại sao hắn lại thẳng thắn hỏi như vậy.
Lục Cửu dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, cố ý tiến đến bên tai nàng, “Mềm sao?”
A Niệm đỏ mặt triệt để.
Giọng điệu của nam nhân cười cười, “Là nàng chưa thỏa mãn, lần sau đừng biểu hiện rõ ràng như vậy.”
A Niệm luôn luôn như vậy, trong lòng không giấu được chuyện gì, tất cả cảm xúc đều dễ dàng viết trên mặt.
Cũng không biết người không chuyên nghiệp rốt cuộc là ai.
“Lục Cửu! Tên khốn!”
Kêu lên một tiếng đau đớn, Lục Cửu bị đánh trúng một quyền, hai người lại giao đấu một lúc.
Đêm khuya, A Niệm đánh một ngày cũng mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Lục Cửu ôm nàng trở về phòng rồi đặt người lên giường.
Hắn ngồi bên giường, nhìn thẳng vào gương mặt nàng.