VĂN ÁN:
Mãi cho đến khi chết, Phó Nguyệt Linh mới biết phu quân mặt lạnh vô tình của nàng yêu nàng biết bao nhiêu. Sau khi nàng bị ép gả cho Lục Tu Lương, mặc dù không thể nói là phu thê ân ái, nhưng cũng tương kính như tân*. Mãi cho đến ngày đó, nàng nghe lời đồn nên lầm tưởng tất cả bi kịch đều do phu quân của mình gây ra, cho nên oán niệm rồi chết trước mặt hắn. Sau đó, nam nhân lệ khí đầy mình, xách đầu kẻ thù đến rồi cũng tuẫn táng theo nàng. Sống lại một đời, nàng muốn sớm tìm được chân ái của đời mình, sủng hắn, yêu hắn, không bao giờ trốn tránh phu quân nữa.
Trấn Quốc đại tướng quân Lục Tu Lương bình định Tây Nam đại thắng hồi triều, dân chúng kinh thành nhao nhao chào đón ở hai bên đường chỉ vì muốn nhìn thấy tư thế oai hùng của tướng quân. Trước cửa sổ tầng hai của trà lâu ven đường, Phó Nguyệt Linh khẩn trương nhìn chằm chằm vào thân ảnh quen thuộc trên ngựa kia, “Nhìn thấy không, người trên ngựa đó là phu quân tương lai của ta.”
Ánh mắt người ngồi cạnh nàng tỏa sáng: “Đại tướng quân phong tư lỗi lạc, ra trận giết địch khiến người nghe danh đã sợ vỡ mật.”
Người thứ hai bĩu môi: “Ta đánh cược một văn tiền, Lục tướng quân thấy tỷ liền không vừa mắt.”
Sau khi thành hôn.
“Phu quân, thiếp cảm thấy hôm nay tỉnh dậy lại càng ái mộ chàng.” Phó Nguyệt Linh âm thầm cười cười nhìn nam nhân trước giường.
Lục Tu Lương dừng động tác đang mặc quần áo lại, hắn quay đầu nhìn kiều sắc trên mặt ái thê chưa lui, vẫn nằm trên giường, khẽ cười nói: “A Linh, nàng đừng nhìn ta như vậy.”
Ta sợ sẽ khống chế không được mà mang nàng theo bên người, để nàng vĩnh viễn chỉ thấy ta, chỉ yêu ta, đời đời kiếp kiếp cùng nàng dây dưa, cùng ở bên nhau.
“Ta yêu chàng.” Nàng vẫn thản nhiên đáp lại.
Bình luận truyện