Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc.
Đám người nghẹn họng trân trối mà nhìn Thái tử đem kiếm đặt trên cổ Tào thứ sử, cũng không dám tin vào hai mắt của mình.
Giọng nói của Uất Trì Việt vừa vang lên, liền có hai tên thị vệ hông đeo bội đao tiến tới, giữ chặt người Tào thứ sử.
Thái tử thu hồi trường kiếm, "keng" một tiếng tra kiếm vào vỏ.
Đến lúc này, rốt cục Tào Bân cũng đã hiểu rõ, hắn bị lừa rồi.
Trong lòng không khỏi thầm bực bản thân đắc ý vênh váo, lơ là để xảy ra sơ suất.
Trong lòng hắn thay đổi thật nhanh, nghĩ rằng người trước mắt ước chừng là thuộc quan hoặc cận vệ thân cận nhất bên cạnh Thái tử, liền tỏ vẻ áy náy nói:
- Để túc hạ vào nhầm phủ của mỗ, là do mỗ sơ xuất.
Để hạ nhân gian xảo che giấu, là lỗi do mỗ trị gia không nghiêm.
Dung mỗ ở đây xin được tạ lỗi với túc hạ.
Lại cong lưng hướng về "Thái tử" đang ngồi ở trong bàn tiệc:
- Điện hạ muốn trị tội bộc, bộc không dám có nửa lời oán trách.
Chỉ là khẩn cầu điện hạ nói cho thần biết, thần đã phạm phải tội gì?
"Thái tử" không đáp lời, nam tử áo đen kia cười lạnh:
- Phạm phải tội gì ngươi còn không biết, còn dám hỏi cô sao?
Tào Bân nghe xong chữ "cô" thì lập tức hiểu ra, mồ hôi lạnh trên lưng tuôn ra ròng ròng, vội vàng quỳ xuống dập đầu:
- Là thần có mắt không thấy Thái Sơn, đụng chạm tới Thái tử điện hạ, tội đánh chết vạn lần!
Uất Trì Việt lạnh lùng liếc hắn một cái:
- Tội của ngươi đúng là đáng chết vạn lần, nhưng không phải là vì đụng chạm tới cô.
Hắn dừng một chút, cất giọng nói:
- Tào Bân, ngươi thân là thứ sử, lại sát hại bách tính, cướp mua lương dân, cấu kết với phú hào làm hộ khẩu biến mất, chiếm đoạt ruộng đất, khiến vô số bá tánh lưu lạc khắp nơi, sâu mọt hại nước, làm hại một phương, quốc gia khó chứa!
Lời nói của Thái tử từng chữ đều dõng dạc vang dội, khí phách hùng hồn, nên lúc nói đến đoạn "cướp mua lương dân", chúng thần đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, xung quanh một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Tào Bân thân là nanh vuốt của Tiết Hạc Niên, làm việc thiên tư trái pháp luật nhiều năm như vậy, cũng miễn cưỡng coi là một nhân vật vừa có dũng vừa có mưu.
Sau một khắc hoảng hốt kinh ngạc, hắn rất nhanh đã trấn định lại, cấp tốc đem tình cảnh của bản thân trước mắt tính toán lại một lần.
Cái gọi là "sát hại bách tính" hơn phân nửa là vì chuyện của con tiện tỳ Ngưu gia kia, cái này thì hắn đã nghĩ xong từ lâu rồi.
Nếu như mọi chuyện vỡ lở, sẽ đổ hết tội lên đầu thiếp thất, tội của hắn nhiều nhất cũng chỉ tính là trị gia không nghiêm thôi.
Còn tội "cướp mua lương dân", bây giờ đã tới tận tai Thái tử nên sẽ khó giải quyết hơn chút.
Nhưng động thủ là người môi giới, hắn có thể thoái thác rằng chính mình cũng không rõ tình hình.
Hoàng gia còn cần mặt mũi, chuyện cướp đoạt "nam sủng" để hiến dâng cho Thái tử, hắn muốn giấu còn không xong, làm sao có thể trắng trợn vạch trần được?
Chỉ có "biến mất hộ khẩu" với "chiếm đoạt ruộng đất", mỗi tội đều có thể lấy mạng của hắn.
Nhưng hắn đã đem chứng cứ giấu tận tới cái nơi kia rồi, Thái tử trà trộn vào cùng lắm mới được hai ba ngày, làm sao có thể tìm được chứng cứ?
Hơn phân nửa chỉ tìm được mấy tên lưu dân tới làm chứng, lời nói cũng không có căn cứ.
Đến kinh thành, hình bộ cùng bên trong đại lý tự đã có người của Tiết Hạc Niên.
Đến lúc đó không những không quật ngã được hắn, mà trái lại có khi còn mang danh vu oan giá họa cũng không chừng.
Nghĩ đến Tiết Hạc Niên, trong lòng của hắn liền bình tĩnh lại.
Thầm nghĩ Thái tử vẫn còn trẻ tuổi như thế, vậy mà cho là mình có thể vặn ngã được Tiết Hạc Niên, đúng là chẳng khác gì tự bê đá đập vào chân mình.
Hắn dò xét Thái tử, không chút sợ hãi nói:
- Bộc một lòng vì nước, có đất trời hiểu rõ, có nhật nguyệt chứng giám, xin điện hạ đừng tin mấy lời nói nhảm nhí kia.
Nếu người có hiểu lầm gì với thần, điện hạ có thể mệnh cho thần vào kinh thành để quan lại thẩm vấn, thần đương nhiên sẽ phụng mệnh.
Lúc này thần chỉ mong có thể nhanh chóng làm sáng tỏ hiểu lầm, để tránh ảnh hưởng tới danh dự của điện hạ, cũng đỡ khiến trái tim thần tử rét lạnh.
Dứt lời nhìn lướt qua mọi người tiếng nữa tiệc.
Uất Trì Việt cười lạnh lùng.
Đúng lúc này, một người tay nâng hộp gỗ đựng văn kiện bước nhanh đi vào.
Tào Bân nhận ra người kia là một trong những thiếu niên hôm đó vào phủ cùng Thái tử, trong lòng giật nảy một cái.
Đợi tới khi hắn thấy rõ vật trong tay người tới, tựa như trời đang nắng to mà giáng xuống một tia sét, khiến bên tai hắn vang lên từng trận ầm ầm.
Giả bát hướng Thái tử thi lễ một cái:
- Khởi bẩm điện hạ, đồ đã được mang tới.
Uất Trì Việt gật gật đầu, nói với Tào Bân:
- Tào thứ sử có nhận ra vật này không?
Tào Bân nhịn không được mà đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh chảy đầy trên mặt, cố gắng ổn định tinh thần.
Đúng rồi, ngày ấy hắn nhất thời sơ ý, gọi bọn họ vào thư phòng, nhất định là khi đó bọn họ đã nảy sinh nghi ngờ.
Nhưng chỉ bằng bộ kinh thư này, bọn hắn có thể nhìn ra được gì? Bọn hắn tuyệt đối không nhìn ra đâu...
Nhất định là Thái tử đang lừa hắn thôi, lúc này ngàn vạn không thể bởi vì chột dạ mà tự làm bản thân rối loạn được.
Hắn quyết định chủ ý, cố tự trấn định nói:
- Hồi bẩm điện hạ, đây chỉ là mấy quyển kinh Phật trong thư trai của thần thôi.
Không biết có gì không ổn, xin điện hạ chỉ giáo?
Uất Trì Việt mở một quyển kinh thư ra nhìn lướt qua, chỉ thấy bên cạnh kinh văn Thiên Trúc có mấy chữ Đại Yến được viết bằng bút xanh.
Nhìn qua thì có vẻ là chú thích bình thường, nhưng ngữ pháp lại không hề ăn nhập.
Hắn nói với Tào Bân:
- Ta không biết Tào thứ sử cũng có nghiên cứu văn tự Thiên Trúc đấy.
Tào Bân nói:
- Thần không làm tròn bổn phận, nhưng cũng chưa từng lơ là chính sự.
Uất Trì Việt nghe thấy hắn tận đến lúc này rồi mà vẫn cố nói mấy lời giảo biện, trong lòng mỉm cười một cái.
Hắn nhìn về phía Thẩm Nghi Thu, khẽ gật đầu:
- Lâm đãi chiếu, làm phiền rồi.
Thẩm Nghi Thu đứng dậy rời khỏi bàn tiệc, tiến về phía trước, hướng Thái tử thi lễ, rút ra một vật từ trong tay áo, đưa lên cho Uất Trì Việt, sau đó trầm giọng nói:
- Khởi bẩm điện hạ, đây là văn tự bộc sao chép lại ở lăng tháp được xây dựng từ rất nhiều năm trước, nằm ở chùa Phổ Giác phía thành Nam.
Thái tử tiếp nhận từ trong tay nàng, ném xuống trước mặt Tào Bân:
- Cô không hiểu văn tự Thiên Trúc, còn xin Tào sứ quân chỉ giáo.
Trên lăng tháp cổ của chùa Phổ Giác rốt cục khắc cái gì?
Lời còn chưa dứt, mặt Tào Bân đã xám như tro tàn, hai chân mềm nhũn, lụi xơ trên mặt đất.
Uất Trì Việt hướng thị vệ vung tay lên, hai người một trái một phải dựng Tào Bân lên lôi ra ngoài.
Tào Bân đã như một đống bùn nhão, treo trên cánh tay thị vệ, hai chân kéo lê trên mặt đất, phảng phất như không còn sức lực.
Uất Trì Việt quét mắt nhìn đám quan viên Khánh Châu bên trong một chút, thản nhiên nói:
- Còn xin chư vị nấn ná lại phủ thứ sử hai ngày.
Ngừng một chút nói:
- Xin mọi người yên tâm.
Đợi cô tra ra nếu chư vị và Tào Bân không liên quan, đều có thể bình yên rời đi.
Mấy quan viên Khánh Châu từng cấu kết với Tào Bân làm việc xấu đều biết đại họa ngập đầu rồi, mặt xám ngoét không còn chút máu.
Quan viên từ trong kinh tới mặc dù không biết đồ vật Thái tử đưa ra có cất giấu càn khôn gì, nhưng cũng lờ mờ biết được nhất định là chứng cứ có thể đóng đinh Tào Bân.
Lúc này đám người mới như hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra Thái tử cùng Ngũ hoàng tử cải trang vi hành, không phải là vì ham vui chơi, mà chính là để thu thập chứng cứ ăn hối lộ trái pháp luật của Tào Bân.
Trong số các quan viên đi theo Thái tử tới Lương Châu cũng không có đảng của Tiết Hạc Niên, nhưng mấy người đều hiểu cử động lần này của Thái tử mang ý vị như thế nào, trong lòng vô cùng nghiêm túc.
Ninh thập nhất nhìn Thẩm thất nương từ phía xa, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Dù hắn không biết mấy ngày nay nàng đã đi đâu, làm cái gì, nhưng Thái tử lại để nàng đi tra án, thật khiến người ta khó hiểu.
Ngày đó bọn họ ở trong rừng đào nói chuyện hồi lâu, hắn tự biết kiến giải của nàng không tầm thường, không hề thua kém nam tử chút nào.
Nhưng dù sao nàng vẫn là thân nữ nhi, nếu đứng cùng một chỗ với Thái tử, hắn nhất định sẽ không bao giờ để nàng đi mạo hiểm.
Đám người đều mang tâm tư riêng, trong lúc nhất thời Hương Tuyết lâu lặng ngắt như tờ.
Đợi thị vệ áp giải Tào Bân đi xuống rồi, Uất Trì Việt mới vái chào với chúng quan:
- Hôm tổ chức tiệc cưới, cô bởi vì say rượu nên không thể nhảy múa chung vui với các vị.
Hôm nay mượn cơ hội để bêu xấu, khiến chư vị chê cười rồi.
Tập tục quốc triều mở rộng, quan lại trên dưới đều yêu thích ca múa.
Mặc kệ thân phận cao bao nhiêu, rượu say đỏ mặt nhảy múa ca hát đều là chuyện rất bình thường.
Nhưng từ trước tới nay Thái tử luôn nghiêm túc kiềm chế, cho dù là hôm đám cưới Lư công đích thân tới mời, hắn cũng không muốn làm trò múa may trước mặt bao nhiêu quần thần.
Mọi người ở đây đều cảm thấy được mở rộng tầm mắt, về kinh đô có thể khoe khoang tới tận năm sau.
Chỉ là ngọn nguồn chuyện này khó mà nói nổi.
Làm khó Thái tử giải thích giấu đầu hở đuôi, bọn họ đương nhiên muốn cổ động.
Phó sử binh bộ thị lang Lý Huyền Đồng - người đảm đương chuyến đi này, vội nói:
- Bộc có thể may mắn thấy được phong thái của điện hạ, đúng là vinh hạnh lớn lao.
Uất Trì Việt nói:
- Cô còn có rất nhiều việc phải làm, xin lỗi không tiếp được nữa.
Chư vị cứ thoải mái tận hứng đi.
Dứt lời liền ra khỏi Hương Tuyết lâu.
Ngũ hoàng tử, Thẩm Nghi Thu cùng một đội thân vệ đi theo.
Trở lại trong viện, Ngưu nhị lang mới nãy giả làm thị vệ lập tức quỳ "phịch" một tiếng xuống đất, không nói hai lời liền liên tục khấu đầu ba lần, sau đó ngẩng đầu, trong mắt lệ quang lấp lánh:
- Điện hạ có việc gì mà cần dùng tới thảo dân thì xin cứ việc phân phó, dù thảo dân có phải thịt nát xương tan cũng nhất định báo đáp ân đức của điện hạ.
Uất Trì Việt nhận phần đại lễ của hắn, đối với hắn nói:
- Ngươi cùng mấy vị huynh đệ khác, sau này có tính toán gì không?
Ngưu nhị lang nghe vậy liền sững sờ.
Hắn trong cơn nóng giận mới chạy vào rừng làm cướp, một lòng chỉ nghĩ muốn thay nữ nhi báo thù rửa hận.
Chỉ biết có hôm nay nhưng chưa chắc có ngày mai, đã bao giờ nghĩ tới về sau đâu?
Hắn trầm mặc một hồi mới nói:
- Thảo dân đả thương hạ nhân Tào phủ, sáng sớm ngày mai sẽ tới quan phủ đầu thú.
Uất Trì Việt gật gật đầu:
- Về sau thì sao?
Ngưu nhị lang không nói gì.
Uất Trì Việt nói:
- Đợi án của Tào Bân thẩm tra xử lý xong xuôi, một lần nữa sẽ cấp lại hộ khẩu, trả lại đất, các ngươi cũng có thể trở về làm ruộng.
Nhưng cô thấy thân thủ của ngươi cũng không tệ, nếu có chí học võ, thì về sau có thể đi theo cô.
Ngưu nhị lang nghe vậy liền kinh hãi:
- Thảo dân thực sự có thể theo hầu điện hạ?
Uất Trì Việt gật đầu:
- Người đả thương hạ nhân Tào phủ, theo luật thì phải nhận phạt bốn mươi trượng, nhưng xét về lý do ngươi làm thế thì có thể tha thứ được.
Cô sẽ dùng bốn mươi cân đồng để chuộc ngươi về, đợi kiện cáo giải quyết xong xuôi, hãy tới Linh Châu tìm cô.
Ngưu nhị lang cuống quýt dập đầu tạ ơn, Uất Trì Uyên cười nói:
- Ngưu huynh, về sau chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi.
Uất Trì Việt liếc hắn một chút:
- Tội của ngươi ta còn chưa thèm tính đâu.
Hắn lại hỏi như Ngưu nhị lang:
- Những người còn lại ngươi cũng hỏi một chút, xem họ muốn tòng quân cùng ngươi hay là về quê làm ruộng.
Ngưu nhị lang đáp ứng một tiếng, liền lập tức cáo lui ra ngoài.
Trong sảnh chỉ còn lại Uất Trì Việt, Thẩm Nghi Thu, Ngũ hoàng tử cùng mấy tên thân vệ.
Thẩm Nghi Thu cười nói:
- Điện hạ múa kiếm uy phong, vang dội bốn phía, thật khiến lệnh thiếp mở rộng tầm mắt.
Sắc mặt Uất Trì Việt hơi lộ ra vẻ xấu hổ, hắng giọng một cái:
- Lúc nãy là tình thế cấp bách, ta bất đắc dĩ...
Thẩm Nghi Thu đương nhiên sẽ không vạch trần hắn, hơi mỉm cười nói:
- Làm khó điện hạ, nhưng thật ra thần thiếp cũng là nhân cơ hội đó mà nhìn một lần cho đã mắt, quả thực thấy hổ thẹn.
Uất Trì Việt muốn bỏ qua việc này không đề cập tới nữa, vậy mà lại có người cứ hết lần này tới lần khác không chịu buông tha.
- Không đúng.
Vừa nãy lúc a huynh nhảy từ trên lầu xuống, đệ đệ thấy rất rõ ràng, a tẩu luôn hướng ánh mắt nhìn về phía huynh.
Huynh có thể trực tiếp một kiếm đặt lên cổ Tào Bân được mà, vì sao còn phải làm mấy động tác rườm rà phía trước làm gì?
Uất Trì Việt thẹn quá hóa giận, hung hăng trừng mắt về phía đệ đệ đang hết chuyện để nói kia.
Uất Trì Uyên lại giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục cau mày, giống như đang phân tích gì đó:
- A huynh không bao giờ làm chuyện dư thừa, ừm...!Trong đó nhất định là có ẩn ý thâm sâu gì đó...
Thẩm Nghi Thu nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Uất Trì Việt rít từ kẽ răng phun ra mấy chữ:
- Uất Trì Uyên.
Ngũ hoàng tử nói:
- Aizz, a huynh có gì phân phó?
Uất Trì Việt nắm cổ áo hắn lôi ra ngoài cửa:
- Cút.
Uất Trì Uyên la lên kháng nghị:
- Sao a huynh lại qua cầu rút ván thế...!A huynh đừng đuổi ta đi, ta chỉ muốn nói cho a huynh biết tẩu tẩu đã tính toán như thần thế nào, nhìn thấu được gian kế của Tào Bân ra sao thôi mà?!
Uất Trì Việt nghe vậy, bước chân quả nhiên dừng lại, lập tức buông tay ra.
Uất Trì Uyên thuận cột leo xuống, trở lại bên trong sảnh đường, đem hai ngày bọn hắn trải qua ở chùa Phổ Giác kể lại một lần sinh động như thật.
Kể Thẩm Nghi Thu làm thế nào để dựa vào dấu vết khám phá ra chân tướng, cố tình thêm mắm dặm muối, tâng bốc tẩu tẩu lên tận mây xanh.
Thẩm Nghi Thu đỏ bừng mặt, liên tục bào chữa:
- Ngũ đệ quá khen rồi, mọi việc cũng không phải như thế đâu...
Uất Trì Việt nghe đệ đệ nói, từ kinh ngạc ban đầu bỗng chốc chuyển thành kiêu hãnh cùng tự hào.
Hắn trừng Uất Trì Uyên một chút:
- Vậy thì học hỏi tẩu tẩu ngươi cho tốt đi, suốt ngày chỉ biết chơi bởi lêu lổng, dốt nát bất tài!
Uất Trì Việt còn phải thẩm vấn Tào Bân, chỉ hàn huyên một lát liền lập tức đứng dậy.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Nếu điện hạ không còn phân phó gì khác, thiếp xin phép trở về phòng ngủ.
Uất Trì Việt hắng giọng một cái:
- Đợi một lát, ta có lời muốn nói với nàng.
Dứt lời liếc mắt nhìn đệ đệ.
Uất Trì Uyên lộ ra thần sắc hiểu rõ:
- Vậy Ngũ lang không quấy rầy a huynh a tẩu nữa.
Dứt lời nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bọn thị vệ học theo, đều đồng loạt cáo lui.
Viện lạc lớn như vậy lúc này chỉ còn lại hai người.
Vừa nãy lúc ở Hương Tuyết lâu, hắn đứng khuất ở phía sau cột gỗ trên lầu hai, trông thấy dáng vẻ thất thần của Ninh thập nhất khi nhìn Thẩm Nghi Thu, liền biết tên kia vẫn chưa dứt tình với nàng.
Uất Trì Việt nhớ tới ánh mắt kia, lập tức cảm thấy tim gan thận lá lách phèo phổi đều như đang ngâm trong hũ giấm.
Hắn cũng không dám hỏi Thẩm Nghi Thu xem, liệu trong lòng nàng có còn tiếc nuối không?
Một khắc đó, hắn chỉ muốn đem tiểu Hoàn giấu vào trong ngực để không cho bất cứ ai nhìn thấy, không để bất cứ người nào được phép vọng tưởng.
Thế nhưng lúc nãy khi nghe đệ đệ thuật lại chuyến đi vừa qua, hắn lại buông ý nghĩ này xuống.
Tiểu Hoàn của hắn tốt như vậy, ngày thường phải giấu mình trong thâm cung vắng vẻ, bây giờ khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, sao hắn có thể vì d*c vọng ích kỷ của bản thân mà che giấu hết hào quang của nàng được?
Hắn đem Thẩm Nghi Thu kéo vào trong ngực, bao nhiêu lời muốn nói chỉ biết quẩn quanh ở trong tim, cuối cùng hóa thành một tiếng gọi trầm thấp:
- Tiểu Hoàn!.