Tầm mắt Uất Trì Việt trong phút chốc tối sầm lại, huyết dịch toàn thân như ngừng chảy, đông lại thành băng, hơi lạnh thấu xương thẩm thấu hết toàn cơ thể cùng tứ chi của hắn.
Hắn chậm rãi nhìn vào hộp gỗ đựng thư ở cạnh gối, trong đó là toàn bộ số thư Thẩm Nghi Thu gửi cho hắn từ khi rời đi đến nay.
Tổng cộng mười một bức thư, trong đó có sáu bức là sau khi đã "hồi kinh" gửi tới.
Mỗi một phong thư, hắn đều đọc đi đọc lại vô số lần, sớm đã thuộc nằm lòng.
Nhưng hắn vẫn đi tới trước giường, tay run rẩy mở hộp gỗ ra, đem từng bức thư được xếp ngay ngắn chỉnh tề lần lượt mở ra.
Lúc này hắn mới hiểu được nguyên nhân khiến mình bất an mấy ngày hôm nay là gì.
Tiểu Hoàn biết tin Linh Châu bị bao vây, đã lệnh cho Chu Tuân mang theo tướng sĩ cấm quân trở về cứu viện, nhưng bản thân nàng làm sao có thể yên tâm thoải mái không quan tâm đến chứ? Tại sao thư của nàng vẫn điềm nhiên như không có việc gì, không đề cập tới tình hình chiến đấu của Linh Châu, cũng không tỏ ra nửa phần sầu lo?
Những bức thư này về cơ bản đã được viết xong từ trước đó, chỉ là để khiến hắn an tâm.
Nhưng hắn vẫn tin!
Vậy mà hắn lại tin!
Uất Trì Việt bất giác cười lạnh, hận thù gặm nhấm trái tim hắn, hắn hận chính mình.
Thị vệ thấy sắc mặt Thái tử tái nhợt, bờ môi cũng trắng bệch, không khỏi cảm thấy sợ hãi:
- Điện, điện hạ...!có muốn bộc gọi y quan tới không?
Uất Trì Việt xua tay, đưa tay lên che mặt, yên lặng ngồi một lúc rồi đứng dậy, phủ thêm áo khoác ngoài, mặc áo giáp lên, đối với thị vệ nói:
- Truyền lệnh của cô, mệnh hai ngàn cấm quân lập tức nhổ trại, chỉ đem theo lương thực cho một ngày, quân nhu binh không cần đi theo.
Ngày mai trước khi mặt trời lặn, chúng ta phải tới được Linh Châu.
Các đội quân còn lại phải hành quân bằng tốc độ nhanh nhất.
Thị vệ sửng sốt một chút, lập tức nói:
- Tuân mệnh!
————
Trong thành Linh Châu, mặt trời lại một lần nữa lặn xuống.
Thẩm Nghi Thu đứng ở trên cổng thành, nhìn ánh tà dương rực rỡ chiếu xuống dòng sông gợn sóng lăn tăn.
Trên mặt nước tràn ngập màu đỏ cam, không biết là do ánh sáng của mặt trời hay là máu nữa.
Viện quân vẫn chưa đến, trải qua trận chiến ngày hôm nay nữa, quân coi giữ trong thành chỉ còn lại chưa tới năm trăm.
Chu Tuân bình tĩnh nói:
- Ngày mai là trận chiến cuối cùng.
Bờ môi Thẩm Nghi Thu mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Chu Tuân nói với Tạ thứ sử:
- Lần trước sứ quân muốn lấy rượu với thịt dê ra khao tướng sĩ, Chu mỗ có nói để ngày sau...
Tướng quân trẻ tuổi khẽ thở dài một tiếng, nở một nụ cười hiếm thấy:
- Bây giờ Chu mỗ lại muốn thay các tướng sĩ xin sứ quân mấy ngụm rượu để uống.
Tạ thứ sử gật gật đầu:
- Được thôi, Tạ mỗ sẽ sai người đi chuẩn bị ngay, chút nữa xong sẽ lập tức đem tới doanh trại cho Chu tướng quân cùng các tướng sĩ.
Sau đó liền nói một tiếng xin lỗi không tiếp được rồi đi về hướng bậc thang.
Chu Tuân gọi hắn lại:
- Sứ quân, lát nữa Chu mỗ sẽ sai người đến phủ lấy.
Tối nay sứ quân vẫn nên ở bên gia đình nhiều hơn một chút đi.
Bước chân Tạ thứ sử dừng lại, xoay người, bờ môi run rẩy một chút, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ làm cái vái chào với hắn từ xa.
Đêm hôm đó, Tạ thứ sử vẫn đích thân tự mình mang theo gia phó, đem bầy dê cùng mấy xe bò chở rượu ngon mang tới quân doanh.
Không bao lâu sau, trong doanh trại đã đốt lên từng đống lửa, bốn phía ngập tràn mùi dê nướng cùng mùi rượu thơm ngào ngạt nức mũi.
Mấy người Thẩm Nghi Thu, Chu Tuân, Tạ thứ sử, Thiệu Trạch cùng Ngưu nhị lang đều ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa.
Thịt dê nướng gác trên đống lửa bốc lên hơi dầu lăn tăn, dầu lại nhỏ tí tách vào trong lửa khiến ngọn lửa lập tức bùng lên.
Chu Tuân rút chủy thủ từ bên hông ra, chọc một cái vào trong đùi dê rồi khứa một đường, bên trong lập tức chảy ra một dòng máu.
Hắn bất mãn nhíu mày:
- Tại sao còn chưa chín? Có phải là do để lửa quá nhỏ không?
Tạ thứ sử cười "ha ha" một tiếng.
Khuôn mặt của hắn hơi tròn, cười lên trông rất giống một vị trưởng bối ôn hòa.
Hắn đứng thẳng người dậy, lật mặt trên của giá nướng xuống:
- Chu tướng quân chớ nóng lòng, là lửa nướng chưa đủ thời gian nên mới khiến bên ngoài cháy nhưng bên trong chưa chín.
Chu Tuân ừ một tiếng rồi tiếp tục dùng chủy thủ kia cạy mở giấy dán trên nắp vò rượu.
Thẩm Nghi Thu chia từng bát rượu cho mọi người, sáu người, bảy bát.
Chu Tuân ôm lấy vò rượu, rót dòng rượu trong vắt vào trong bát.
Thẩm Nghi Thu bưng một cái bát lên rồi vẩy nước rượu thẳng vào trong đất:
- Chỉ có chén rượu này, xin được dùng để tế điện vong linh.
Đám người cùng bưng chén lên, yên lặng đem bát rượu đầy uống một hơi cạn sạch.
Chu Tuân khen:
- Đã uống qua nhiều loại rượu rồi, nhưng ta vẫn thấy rượu của sứ quân là ngon nhất đấy.
Tạ thứ sử cười nói:
- Chu tướng quân quá khen rồi, rượu ngon đương nhiên phải thưởng cho tráng sĩ, chứ còn uống vào bụng lão phu thì chính là phung phí của trời.
Dứt lời, hắn lại thay dám người rót thêm rượu vào trong bát, rồi bưng chén lên, muốn nói gì đó.
Ngày thường là một trong ba tiến sĩ, nói gì cũng đều có thể xuất khẩu thành thơ, nhưng lúc này một câu cũng không nói lên lời.
Những lời chúc cát tường như "Tùng linh hạc thọ" hay "Trường lạc vô cực" nói lúc này đều không thích hợp.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Xin kính Tạ sứ quân.
Tạ thứ sử luôn miệng nói hổ thẹn.
Chu Tuân cũng nói:
- Sứ quân trung thành với nước, lại yêu dân như con, lòng dạ rộng lớn từ bi, khiến Chu mỗ vô cùng khâm phục.
Đám người cũng nhao nhao nâng cốc chúc mừng với hắn, Tạ thứ sử có chút xấu hổ nói:
- Ăn lộc của vua, tận trung yêu nước, vốn là chuyện thuộc bổn phận của Tạ mỗ.
Dứt lời liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát rượu.
Lại rót đầy một bát, hướng mọi người nói:
- Chư vị chính khí lẫm liệt, khí phách hiên ngang, cảm ơn mọi người vì đã cứu lấy Linh Châu.
Tạ mỗ không có gì để báo đáp, chỉ có thể uống cạn chén này.
Lúc này thì thịt dê rốt cục cũng chín, Chu Tuân dùng chủy thủ chặt đứt đùi dê rồi đưa vào trong mâm của đám người.
Da thịt bên ngoài được nướng vàng giòn óng ánh, bên trong lại tươi non mềm xốp, cắn một miếng là trong khoang miệng sẽ tràn đầy nước thịt, tất cả mọi người đều tấm tắc khen ngợi.
Đến lúc này, nỗi sợ hãi và bất an cũng đã phai nhạt đi nhiều.
Ở phía xa xa có người thổi kèn tất lật, có người đánh trống hạt, có người lại nhảy múa theo nhịp trống.
Càng ngày càng có nhiều tướng sĩ gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Có một người binh sĩ trẻ tuổi nhảy múa vô cùng giỏi.
Đang nhảy rất hứng khởi, thì bỗng nhiên nhảy lên một cái, xoay một vòng ở giữa không trung rồi băng qua ngọn lửa bên kia, mọi người trông thấy đều lớn tiếng vỗ tay khen ngợi.
Có người cũng bắt chước hắn, nhưng không làm được, chân đạp trúng vào đống lửa, bị nóng hun bỏng tới mức nhảy dựng lên, khiến các tướng sĩ nhịn không được mà bật cười ha hả.
Thẩm Nghi Thu nhìn một lúc lâu, sau đó đứng dậy nói:
- Mọi người cứ chơi vui vẻ đi, ta đi lên tường thành dạo một vòng.
Thiệu Trạch buông miếng sườn dê mới gặm được một nửa xuống, nói:
- Để ta đi cùng nương nương.
Thẩm Nghi Thu lắc đầu:
- Không cần, biểu huynh cứ ăn đi.
Ngưu nhị lang nói:
- Bộc ăn xong rồi, để bộc đi với nương nương.
Thẩm Nghi Thu khuyên mãi không được, đành phải cho hắn đi theo.
Hai người một trước một sau cưỡi ngựa, chậm rãi bước đi thong thả đến dưới chân tường thành.
Sau đó cùng xuống ngựa rồi leo lên tường thành.
Thẩm Nghi Thu dựa vào lan can, lẳng lặng nhìn về phía núi Hạ Lan ở đằng xa.
Ngưu nhị lang nghe các thị vệ khác nói, phụ mẫu của Thái tử phi được an táng dưới chân núi Hạ Lan.
Hắn yên lặng đứng ở phía sau cách nàng ba bước, không dám nói lung tung.
Một lúc sau, hắn trông thấy bóng lưng Thái tử phi nhẹ nhàng run rẩy, đầu vai run run, hiển nhiên là đang khóc không thành tiếng.
Ngưu nhị lang tay chân luống cuống, chần chờ trong chốc lát, sau đó tiến lên một bước, thận trọng hỏi:
- Nương nương không sao chứ?
Thẩm Nghi Thu lắc đầu.
Ngưu nhị lang lại đến gần thêm một bước, gãi gãi đầu:
- Nương nương, đêm khuya gió lạnh, để bộc hộ tống nương nương về phủ nghỉ ngơi nhé?
Thẩm Nghi Thu quay mặt đi nói:
- Không cần đâu.
Nước mắt trên mặt đã được nàng lau đi, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào, hiển nhiên là đã khóc.
Ngưu nhị lang lúc này mới phát hiện, vị Thái tử phi mà hắn tôn thờ này, thực ra cũng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
Vẫn chỉ là một tiểu nương tử, so với Tam nương nhà hắn cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Đại nạn sắp đổ ập xuống đầu, làm sao có thể không sợ hãi?
Hắn dùng vạt áo lau mồ hôi trong lòng bàn tay, lắp bắp nói:
- Nương nương đừng sợ, nói không chừng...!Nói không chừng sáng sớm ngày mai viện binh sẽ tới đây rồi ấy?
Khóe miệng Thẩm Nghi Thu run rẩy, gật gật đầu.
Trầm mặc một hồi, lại nói:
- Ngưu đại thúc, ta có lỗi với các người...
Ngưu nhị lang sửng sốt, thiếu chút thì quỳ xuống:
- Nương...!nương nương đừng làm Ngưu nhị tổn thọ...!Bộc chỉ là một người thấp hèn, làm sao xứng đáng...
Thẩm Nghi Thu lắc đầu:
- Còn có Chu tướng quân cùng các tướng sĩ dưới trướng của hắn nữa, là ta đã kéo mọi người tới đây...
Nếu nói liều chết thủ thành Linh Châu chính là trách nhiệm của các tướng sĩ, thì những tướng sĩ thuộc cấm vệ quân kia chính là bởi vì nàng mới phải bỏ mạng oan uổng như thế.
Nàng còn đem con trai độc nhất của cữu phụ đi tới Linh Châu với mình nữa.
Thẩm Nghi Thu nhịn không được che mặt khóc khẽ, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, từ khóc nức nở lúc đầu biến thành tiếng gào khóc xé lòng.
Ngưu nhị lang cảm thấy nàng giống như muốn moi hết tim phổi ra để khóc, cuống đến độ không biết phải làm như thế nào, đành phải thì thầm khuyên lơn:
- Đừng khóc, đừng khóc...!Không có chuyện gì cả, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu...
Tam nương nhà hắn khi còn bé cũng rất thích khóc, miệng hắn lại vụng về chả nói được câu gì hay, không biết làm sao để dỗ, chỉ biết nói đừng khóc.
Nhớ đến nữ nhi đã chết thảm cùng người vợ còn đang ở tận Khánh Châu xa xôi, hốc mắt của hắn cũng đỏ lên.
Tiếng khóc của Thẩm Nghi Thu chậm rãi nhỏ dần, một lúc sau cũng tắt hẳn.
Nàng khịt mũi một cái, chậm rãi đứng thẳng lên:
- Chúng ta trở về thôi.
Trở về phủ thứ sử, nàng trở lại trong viện, rửa mặt qua loa một phen rồi thay sang áo ngủ.
Nàng cho tỳ nữ của phủ thứ sử lui ra ngoài, sau đó ngồi vào trước án mài mực.
Mực bên trong nghiên nhanh chóng đặc lại.
Nàng lấy một tờ giấy viết thư ra, cầm bút trúc lên chấm mực.
Sau khi chấm đầy ống mực, nàng bắt đầu viết thư cho những người thân của mình.
Ngày mai nếu thành bị phá, những bức thư này nói không chừng cũng sẽ bị hủy, chắc chắn cũng chẳng gửi được tới tay của người thân, chẳng qua làm thế này là để cho bản thân an tâm thôi.
Phong thư đầu tiên nàng viết cho cữu phụ cữu mẫu, nội dung trên giấy đầy sự hổ thẹn cùng áy náy.
Bọn họ xem nàng như con gái ruột thịt, từ khi nàng mất đi chỗ dựa, bọn họ chính là những thân nhân duy nhất của nàng.
Từ sau khi nàng lên bốn tuổi, chỉ có căn nhà nhỏ ở Gia Hội phường mới có thể xem là nhà của nàng.
Thế nhưng nàng lại mang theo con trai độc nhất của họ tới Linh Châu, đẩy hắn vào hoàn cảnh nguy hiểm chín phần chết một phần sống.
Phong thư thứ hai nàng viết cho biểu tỷ Thiệu Vân, chúc nàng một đời bình an hạnh phúc, không có ưu phiền.
Đáng tiếc là nàng không có duyên gặp được vị tiểu lang quân mà biểu tỷ thường xuyên nhắc tới kia rồi.
Nàng ấy chẳng bao giờ tâm sự với người khác, nhưng thực ra tính tình lại giống với a nương đã qua đời của nàng vô cùng.
Mỗi lần nhìn thấy biểu tỷ, nàng liền nhớ tới mẫu thân, cả đời ung dung tự tại, không bị thế gian ràng buộc.
Phong thư thứ ba viết cho Trương hoàng hậu, cảm ơn lòng tốt của bà, cũng chúc bà khỏe mạnh an khang.
Bà không biết rằng bọn họ đã có hai đời làm mẹ chồng nàng dâu, chỉ tiếc là đời này còn chưa kịp trò chuyện tâm sự gì nhiều, đã tới lúc phải ly biệt.
Nàng còn chưa kịp vẽ lại phong cảnh từ Linh Châu tới Trường An để gửi cho bà, mà bây giờ chỉ e là không còn kịp nữa.
Phong thư thứ tư nàng viết cho hai vị lương đệ, nàng đã đồng ý sẽ trở về Trường An trước khi tới sinh nhật Lục nương, cùng bọn họ trèo thuyền du ngoạn trên hồ, câu cá bắt tôm rồi ăn đồ ăn trên thuyền.
Đáng tiếc rằng dù nàng đã chuẩn bị xong chiếc thuyền có lò nướng rồi, nhưng nàng lại phải lỡ hẹn.
Còn Thập nương nữa, không biết nàng có làm thêm được hương thơm gì mới không? Thời gian này nàng không ở Đông cung, nàng ấy có đến tàng thư lâu luyện tập nhạc cổ không? Điều nàng hối hận nhất trước khi đi chính là còn chưa kịp nói lời tạm biệt với hai người họ.
Phong thư thứ năm cho Tố Nga, Tương Nga.
Phong thư thứ sáu cho Lý ma ma...
Phong thư thứ bảy, cho Uất Trì Việt.
Thẩm Nghi Thu trải giấy viết thư ra, chấm ngòi bút vào nghiên mực, chấm đã đầy ống mực rồi, ngòi bút đang lơ lửng ở giữa trang giấy, nhưng nàng lại không biết viết gì cả.
Một giọt mực rơi xuống, giống như giọt nước mắt nhanh chóng lan ra.
Nàng gác bút, lại lấy ra một tờ giấy khác.
Nàng ngơ ngác nhìn tờ giấy viết thư trống không một lát, mấy lần nhấc bút lên nhưng lại gác xuống.
Mực bên trong nghiên đã khô, nàng lại thêm vài giọt nước vào để mài lại.
Nhưng chỉ chốc lát sau, nghiên mực lại tiếp tục khô cứng.
Không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, nàng nhìn thoáng qua đồng hồ nước, vậy mà nàng đã ngồi nhìn tờ giấy không hơn một canh giờ.
Nàng do dự mãi, cuối cùng vẫn nhấc bút lên, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, lại giống như nói lời gì cũng đều là dư thừa.
"Thiếp cầu mong lang quân bình an khỏe mạnh, trở về cố gắng ăn nhiều lên.
Xin đừng nhớ mong."
Nàng muốn viết thêm mấy câu, nhưng lại không biết nên viết cái gì.
Cuối cùng chỉ khẽ thở dài một hơi, sắp xếp lại các bức thư đã viết xong, bỏ vào hộp gỗ đựng văn kiện rồi dùng sáp ong niêm phong lại.
Dù bọn họ đã làm phu thê hai đời, nhưng hình như luôn thiếu chút duyên phận.
Đời thứ nhất dây dưa vướng mắc mười hai năm, khiến nửa đời sau sống trong oán hận.
Lần này khởi đầu có vẻ tốt hơn một chút, nhưng đáng tiếc là lại chẳng thể đi tới cuối cùng.
Nếu có kiếp sau...!Nàng không khỏi suy nghĩ...
Nhưng nghĩ lại thì, kiếp này cũng chính là kiếp sau rồi..