Thẩm Nghi Thu không muốn để Hoàng hậu lo lắng cho mình, nên cố gắng giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
Chỉ một lòng kể cho bà nghe những gì mắt thấy tai nghe trên đường đi.
Đúng lúc này có thái giám đến bẩm:
- Y quan Đào phụng ngự của dược cục xin cầu kiến.
Hoàng hậu ngạc nhiên nói:
- Ta đâu có truyền Đào phụng ngự, sao hắn lại tới đây?
Vị thái giám kia đáp:
- Hồi bẩm nương nương, là Thái tử điện hạ hiếu thuận, sai người tới dược cục truyền Đào phụng ngự đến bắt mạch bình an cho nương nương cùng Thái tử phi nương nương.
Hoàng hậu liếc Thẩm Nghi Thu một chút, cười nói:
- Mời hắn vào đây.
Hắn đây không phải là hiếu thuận với mẫu hậu, rõ ràng là yêu thương lo lắng cho thê tử.
Cũng không uổng công bà nói giúp cho hắn một sọt lời hay.
Trương hoàng hậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay con dâu:
- Ta nói trong lòng Tam lang có con, không sai chứ?
Thẩm Nghi Thu miễn cưỡng cong khóe miệng lên một cái.
Nếu trong lòng của hắn không có nàng, giống như kiếp trước, nàng sẽ cảm thấy tốt hơn.
Đao phụng ngự đi vào trong điện, hướng hai người hành lễ, sau đó giương mắt xem xét sắc mặt của Thẩm Nghi Thu, không khỏi nhíu chặt lông mày:
- Thời gian gần đây, hình như là nương nương không chăm sóc tốt cho thân thể phải không?
Thẩm Nghi Thu không phải là người trốn tránh việc chữa bệnh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng xen lẫn chút khiển trách kia của lão y quan, nàng không khỏi chột dạ rũ mắt xuống.
Đao phụng ngự đã nghe qua những chuyện xảy ra ở Linh Châu, cũng không tiện nói gì thêm nữa, liền lập tức bắt mạch cho nàng.
Thật lâu sau, hắn mới thu tay lại, sau đó nhìn thoáng qua Trương hoàng hậu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thẩm Nghi Thu hiểu rõ, cười khổ một cái nói:
- Là mạch tượng không tốt sao?
Đào phụng ngự khẽ thở dài:
- Thân thể nương nương bây giờ còn yếu hơn lúc trước khi rời kinh.
Hắn ngừng một chút lại nói:
- Trước khi nương nương rời khỏi kinh thành, lão phu đã từng bắt mạch cho người.
Khi đó phỏng đoán nương nương điều trị khoảng nửa năm nữa là có thể mang thai hài tử.
Nhưng bây giờ xem ra, lại phải điều trị thêm nửa năm nữa.
Kết quả này nằm trong dự liệu của Thẩm Nghi Thu, thân thể của mình như thế nào, chính nàng cũng tự biết.
Lúc trước uống thuốc mấy tháng, nguyệt tín của nàng đã chuẩn hơn, trước hay sau khi bị cũng không còn đau bụng.
Nhưng trong khoảng thời gian Linh Châu bị vây khốn, nàng ăn không biết ngon, đêm khuya cũng không thể yên giấc, làm gì còn tâm tư để uống thuốc nữa? Đã ngừng hơn một tháng, nguyên khí lại bị thương, lúc này đã trở lại tình huống trước khi dùng thuốc rồi.
Trương hoàng hậu nghe vậy cũng nhíu mi lại.
Nửa năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, dòng dõi hoàng tự cũng không phải là không đợi được nửa năm này.
Nhưng mà Hà Uyển Huệ lại muốn vào cung vào thời khắc mấu chốt này.
Nếu để cho nàng ta sinh hạ hoàng tự trước, vậy tình cảm của Thái tử và nàng rồi sẽ ra sao...
Thẩm Nghi Thu lại nghĩ rất thoáng, ngược lại là nàng còn phải đi trấn an Trương hoàng hậu, cười nói:
- Chỉ là chờ thêm nửa năm nữa thôi, không sao.
Nàng lên dây cót tinh thần, cố gắng nói chuyện cùng Trương hoàng hậu một hồi, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Trương hoàng hậu tiễn nàng ra đến ngoài điện, lo lắng nói:
- Lúc này Hà cửu nương cũng đang ở Phi Sương điện, nếu con không muốn đi...
Thẩm Nghi Thu cười nói:
- Không sao...
Lúc rời kinh, nàng đã giấu kín không cho mọi người biết.
Nhưng sau trận chiến xảy ra ở Linh Châu, toàn Trường An đều đã biết nàng đi theo Thái tử tới Tây Bắc.
Bây giờ đã hồi kinh, về tình về lý đều nên tới Phi Sương điện một chuyến, đỡ để cho người khác bới móc được lỗi sai.
Huống chi chuyện gì đến cũng phải đến, chẳng lẽ nàng có thể trốn tránh cả đời không gặp bà? Hơn nữa tại sao nàng phải trốn?
Thẩm Nghi Thu ra khỏi Cam Lộ điện, leo lên liễn xa, lập tức tới Phi Sương điện.
Hiền phi đương nhiên sẽ không ra tận cửa điện để nghênh đón giống như Trương hoàng hậu.
Nàng xuống liễn ở trước điện, rồi mệnh cho cung nhân đi bẩm báo, sau đó mới đi vào tẩm điện của Quách hiền phi.
Còn chưa đi tới gần, đã nghe thấy tiếng đàn tỳ bà cùng tiếng nói chuyện cười đùa truyền ra từ sau lớp màn che trùng điệp.
Mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của hai nữ tử, một người là Quách hiền phi, người kia đương nhiên là Hà Uyển Huệ.
Thẩm Nghi Thu mấp máy môi, không nhanh không chậm mà tiến về phía trước.
Tiếng tỳ bà dừng lại im bặt, Hà Uyển Huệ buông tỳ bà xuống, đứng dậy hành lễ với Thẩm Nghi Thu:
- Dân nữ bái kiến Thái tử phi nương nương.
Thẩm Nghi Thu hơi gật đầu, cũng không trả lễ, chỉ hướng Quách hiền phi hành lễ nói:
- Con dâu đã lâu không tới, xin mẫu phi thứ lỗi.
Trên mặt Hà Uyển Huệ hiện lên một tia ngượng ngùng.
Quách hiền phi nhướng mày, sau đó lập tức buông ra, trên môi nở nụ cười châm chọc:
- Nghe nói Thái tử phi đi Tây Bắc, đúng là làm cho ta sợ hãi không thôi.
Ta nói chắc là không phải đâu, Thái tử phi không phải vẫn ở Cam Lộ điện chăm sóc bệnh tình cho Hoàng hậu nương nương sao? Tại sao lại chạy tới Linh Châu chứ...
Lúc Thẩm Nghi Thu đến cũng đoán trước là bà sẽ làm ầm chuyện này lên, liền giả bộ kinh ngạc:
- Sao cơ, Hoàng hậu nương nương có nói thần thiếp không ở trong Cam Lộ điện sao?
Quách hiền phi nghẹn họng.
Lời nói dối trắng trợn thế này chính là từ miệng Trương hoàng hậu nói ra, người toàn thành Trường An đều biết rõ.
Chỉ cần một ngày Hoàng hậu còn chưa nói ra chuyện nàng không ở trong Cam Lộ điện, thì bà cũng không có tư cách đem nó nói ra trên bàn, nếu không thì chính là đánh vào mặt Trương hoàng hậu.
Hà Uyển Huệ đã sớm biết Thái tử phi không phải là người tốt, lúc này thấy nàng mới nói nhẹ một câu đã chặn được miệng của dì, trong lòng không khỏi run lên.
Lúc trước vì quá vui vẻ khi nhận được ý chỉ tứ hôn, nên nàng đã quên mất Đông cung còn có một chướng ngại vật này.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói:
- Dân nữ nghe nói nương nương một mình dẹp yên phản loạn ở Linh Châu, lại xung phong đi đầu, tự mình dẫn đầu các tướng sĩ đi kháng địch, khiến dân nữ hổ thẹn không bằng.
Quách hiền phi đã sớm nghe nói về sự tích của con dâu khi ở Tây Bắc, vô cùng bất mãn đối với việc nàng lộ mặt ra trước cả đám nam nhân.
Bây giờ lại nghe cháu gái nói như vậy, lại càng tỏ ra không bằng lòng:
- Cửu nương không cần tự coi nhẹ mình.
Nữ nhân mà không thua đấng mày râu như nương nương hiếm có khó tìm lắm.
Những tử tử bình thường như ta với ngươi chỉ cần ở yên trong nhà, đoan chính hiền thục.
Không để phu quân vì mình mà ảnh hưởng tới an nguy, phải dấn thân mạo hiểm là đã đủ lắm rồi.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
- Nương nương nói rất đúng, con sẽ tiếp thu.
Trong giọng nói của nàng không có nửa phần mỉa mai, nhưng không hiểu sao dì cháu hai người đều cảm giác như bị tát một cái vào mặt.
Quách hiền phi lấy lại bình tĩnh, trấn định nói:
- À mà này, chắc là Thái tử phi còn chưa biết, Đông cung sắp có chuyện vui đâu nhỉ?
Hà Uyển Huệ đỏ mặt gục đầu xuống, lúng ta lúng túng nói:
- Dì...
Quách hiền phi sẵng giọng:
- Có gì đâu mà phải ngượng ngùng, sớm muộn gì Thái tử phi nương cũng sẽ biết thôi.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Ngoại tộc xâm lấn, phá non sông ta, Linh Châu bị diệt vong còn đang ở trước mắt, không biết là có chuyện gì vui.
Quách hiền phi không ngờ nàng sẽ đem chuyện quốc gia đại sự ra để chặn họng mình, không khỏi sững sờ, lập tức nói:
- Chuyện cũ đã qua, thời gian người sống phải trải qua cũng còn rất dài.
Thái tử phi không cần quá đau buồn.
Thẩm Nghi Thu không nói lời nào, chỉ thờ ơ mà nhìn bà.
Quách hiền phi bị nàng nhìn tới mức có chút chột dạ, chợt nhớ tới ý chỉ là của Thánh nhân quyết định, bà còn sợ cái gì!
Bà ưỡn thẳng lưng lên:
- Vậy thì nói thật cho nương nương biết, Thánh nhân đã định ra ý chỉ, muốn tứ hôn cho Tam lang cùng Cửu nương.
Không phải hôm nay thì chính là ngày mai, bất cứ khi nào ý chỉ đưa xuống dưới.
Thẩm Nghi Thu thần sắc như thường:
- Nếu là như vậy thì xin được chúc mừng Hiền phi nương nương cùng Hà nương tử.
Quách hiền phi vốn cho rằng con dâu lợi hại như vậy, muốn nàng chấp nhận e là cũng phải tốn hết một phen miệng lưỡi.
Ai biết nàng sấm to mưa nhỏ, cứ nhẹ nhàng đáp ứng luôn như vậy, không khỏi mừng rỡ:
- Cửu nương, dâng trà hành lễ với nương nương đi.
Về sau các ngươi chính là tỷ muội một nhà.
Hà Uyển Huệ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nàng cẩn thận hơn so với dì nhiều nên cũng không dám phớt lờ.
Thẩm Nghi Thu lại nói:
- Đợi ý chỉ ban xuống rồi dâng trà cũng chưa muộn, không cần gấp gáp ngay thời khắc này.
Dừng một chút, nói với Quách hiền phi:
- Đông cung còn có chút việc, xin thứ lỗi cho con dâu không ở lại lâu được.
Quách hiền phi đạt được mong ước, làm gì còn có hứng quan tâm nàng như thế nào:
- Nếu Thái tử phi đã có chuyện quan trọng phải làm, vậy ta cũng không giữ ngươi lại dùng bữa nữa.
—————
Uất Trì Việt dừng liễn xa trước cửa Tuyên Chính điện, đang muốn đi lên bậc thang thì đã thấy Hoàng đế dẫn theo quần thần ra tận cửa nghênh đón.
Thái tử đã từng tưởng tưởng ra thần sắc lúc này của phụ thân.
Vốn cho rằng ông sẽ cảm thấy xấu hổ, hoặc là thẹn quá hóa giận.
Nhưng ngàn vạn lần chưa từng nghĩ tới, mặt mày ông sẽ vui vẻ rạng rỡ như vậy.
Hắn không khỏi có chút nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi ngờ mà hành lễ, thậm chí còn hoài nghi không biết có phải có một trận Hồng Môn Yến đang đợi hắn không.
Hắn còn chưa kịp định thần, Hoàng đế đã kéo hắn lên, bàn tay nặng nề chụp thẳng vào đâu vai hắn, dương dương tự đắc nói:
- Không hổ là nhi tử ngoan của trẫm.
Uất Trì Việt không thể nào lý giải được tâm tư của Hoàng đế, thẳng cho đến khi được quần thân bao vây tiến vào đại điện, hắn vẫn còn ngơ ngác.
Yến tiệc đã được bày xong trong điện, Hoàng đế kéo hắn đến ngồi chung trên một chiếc trường kỷ, ý đồ khen ngợi hiện rõ trên khuôn mặt.
Qua ba tuần rượu, uống nhiều tới mức mặt đỏ tai nóng, ông thậm chí còn tự tay châm cho nhi tử chém rượu:
- Chuyến đi này của con không những đoạt lại được bốn trấn An Tây, còn làm trọng thương đại quân Đột Kỵ Thi.
Đây là ân huệ ban cho chúng sinh khắp nơi, thành tựu sẽ trường tồn mãi mãi.
Các đại thần nghe vậy đều có thần sắc khác nhau.
Lư lão thượng thư trong đám người mang thần sắc ngưng trọng, dưỡng khí công phu chỉ hơi kém người trẻ tuổi một chút, hai đầu lông mày toát ra một chút phẫn nộ.
Mà một đám nịnh thần thuộc đảng của Tiết Hạc Niên lại thuận theo tâm ý của Hoàng đế, ra sức tâng bốc thổi phồng:
- Bệ hạ thánh minh, người ta nói hổ phụ sinh khuyển tử đúng không sai mà.
Điện hạ lập được đại công này giúp cho thiên hạ thái bình, quả nhiên là Đại Yến ta đã được trời phù hộ rồi.
Sắc mặt Uất Trì Việt càng ngày càng trầm, quả thực là sắp nhỏ ra nước được tới nơi:
- Thánh nhân quá khen.
Hoàng đế từ ái cười nói:
- Con trai của ta lập công lớn như vậy, ngươi muốn được ban thưởng cái gì? Cứ nói thoải mái, a da nhất định sẽ đáp ứng.
Uất Trì Việt đứng thẳng dậy, quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng đế, cong lưng thật sâu xuống, chắp tay thi lễ.
Hoàng đế kinh ngạc nói:
- Vì sao con lại làm phần lễ lớn như vậy?
Uất Trì Việt nói:
- Nhi thần không có công mà có tội, không dám đòi thưởng.
Xin thánh nhân trách phạt.
Hoàng đế nhíu mày, sau đó buông ra, dường như đang giải thích với quần thần:
- Tửu lượng của Thái tử không tốt, chắc là say rồi.
Vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho nhi tử đừng nói năng lung tung.
Uất Trì Việt lại làm như không nhìn thấy:
- Hồi bẩm thánh nhân, tinh thần của nhi thần đang rất tỉnh táo, không hề có chút men say nào cả.
Hoàng đế hời hợt cười một tiếng:
- Còn nói không say, lần này ngươi đi Tây Bắc, lập được công lớn đủ để sử sách ghi nhớ, vậy thì có tội gì?
Uất Trì Việt cất cao giọng nói:
- Tội của nhi thần là, rõ ràng biết mười vạn quân Sóc Phương rời đến Linh Vũ sẽ khiến binh lực biên quan trống rỗng, nhưng lại chủ quan không có chủ kiến, vẫn để họ rời đi, dẫn đến việc tới lúc cần dùng quân thì lại không có.
Đây là cái thứ nhất.
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường lập tức im lặng.
Ngay cả nhạc nhân cũng cảm giác được bầu không khí có chút sai sai, không tự chủ được mà dừng đàn.
Trong cung điện to lớn, mà tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Hoàng đế không giữ nổi nữa, mặt đỏ bừng lên.
Cũng may có thể mượn cơn chếnh choáng của rượu để đưa tay lên che mặt, nên cũng không đến nỗi xấu hổ.
Uất Trì Việt nói tiếp:
- A Sử Na Di Chân sống ở trong kinh nhiều năm, nhi thần cũng chưa từng nhìn thấu âm mưu rắp tâm hại người của y nên mới thả hổ về rừng, gây ra đại họa.
Đây là cái thứ hai.
Chúng thần ở đây đều biết, A Sử Na Di Chân là được Hoàng đế thả về Đột Kỵ Thi.
Khi đó Thái tử còn chưa được mười tuổi, sao có thể liên quan tới hắn được.
Thái tử nói là thỉnh tội, nhưng thực chất là đang đánh lên mặt của Hoàng đế.
Hoàng đế cũng không ngốc, làm sao có thể không hiểu ý tứ của Thái tử.
Nhưng việc của A Sử Na Di Chân quả thực là do ông sơ xuất không điều tra kỹ, nên cũng không tiện nói gì thêm.
Uất Trì Việt nói tiếp:
- Bắc Địch xâm phạm biên giới, nhi thần biết rõ bọn hắn muốn tấn công tới Linh Châu, lại không thể tới kịp để ứng cứu khiến thành bị phá, tướng sĩ cùng bách tính thương vong không đếm được.
Đây là cái thứ ba...
Hoàng đế nhịn không được đánh gãy lời hắn:
- Đủ rồi.
Hôm nay trẫm cùng các đại thần bày tiệc để tẩy trần cho ngươi, đừng nói mấy chuyện mất hứng này nữa.
Mặc dù Uất Trì Việt hiểu rõ cha mình là người như thế nào rồi, nhưng vẫn bị hai chữ hời hợt "mất hứng" này làm cho tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn chắp tay lần nữa:
- Phần lễ này, là nhi thần thay cho những vong hồn của những người đã chết trong trận chiến Linh Châu, bồi tội với Thánh nhân.
Hoàng đế bị hắn làm cho nghẹn đến không nhẹ.
Nghĩ muốn quát lớn vài câu, nhưng lại không có lý do gì để phản bác.
Quần thần đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám thở mạnh một tiếng.
Thái tử giám quốc nhiều năm, lại có chỗ dựa là Hoàng hậu cùng Trương thái úy.
Bình thường hắn đối với Hoàng đế luôn luôn mười phần cung kính, thậm chí có thể nói là đáp ứng đủ mọi yêu cầu.
Nếu không phải như thế thì Hoàng đế cũng không thể nào an tâm ở Hoa Thanh cung cầu tiên vấn đạo.
Đây cũng là lần đầu tiên mà bọn hắn thấy Thái tử không để ý tới mặt mũi của Hoàng đế như thế.
Lửa giận trong lòng Hoàng đế bùng lên không kiềm chế được, muốn phát tác ra.
Nhưng nghĩ lại thì, là do ông điều khiển quân Sóc Phương để Đột Kỵ Thi có được thời cơ lợi dụng, về sau lại triệu hồi viện quân về thành khiến nhi tử cùng con dâu xém chút là ngã gục ở Linh Châu.
Hắn tức thành bộ dạng như thế, cũng không phải là không có nguyên do.
Huống chi sau khi xảy ra chuyện của viện quân, thái độ của Trương thị lại càng thêm cứng rắn, quân Bân Châu cũng rơi vào tay Mao Trọng Côn.
Nếu lúc này trực tiếp đối đầu giương cung bạt kiếm với con trai, người chịu thua thiệt ngược lại chính là ông.
Nghĩ đến đây, ông liền dịu giọng nói:
- Thái tử yêu nước thương dân, đúng là may mắn của xã tắc.
Trẫm sẽ chọn một ngày rồi hạ lệnh cho cao tăng của Hộ Quốc tự đến lập đàn cầu siêu, đọc kinh siêu độ cho những anh hùng cùng bách tính đã hi sinh vì nước.
Được không?
Uất Trì Việt nhất thời xúc động nên vô cùng phẫn nộ, lúc này cũng đã bình tĩnh lại.
Hắn đến không phải là muốn cãi nhau với Hoàng đế, nếu như thật sự trở mặt, thì nói cho cùng người gặp nạn vẫn là các tướng sĩ cùng bách tính.
Hắn thi lễ xong nói:
- Đa tạ thánh nhân đã thương cảm cho những người ở dưới.
Nhưng nhi thần vẫn còn một vài yêu cầu quá đáng muốn xin.
Hoàng đế thấy thái độ của hắn đã tốt hơn chút, không khỏi thở phào một hơi:
- Nói đi.
Uất Trì Việt nói:
- Thứ nhất, xin Thánh nhân rộng lòng trợ cấp cho người nhà của các tướng sĩ cùng bách tính đã mất.
Dựng bia tưởng niệm cho các tướng sĩ để chiếu cáo thiên hạ, vinh danh nghĩa cử.
Hoàng đế gật đầu:
- Được.
Uất Trì Việt nói tiếp:
- Thứ hai, lần này Linh Châu gặp đại họa, bách tính khốn đốn, nên xin Thánh nhân miễn thuế ba năm để dân chúng ổn định lại.
Lần này Hoàng đế hơi băn khoăn một chút.
Linh Châu phồn hoa giàu có, miễn trừ thuế phú lao dịch ba năm cũng không phải chuyện nhỏ.
Ông suy tư một lát, nhíu mày nói:
- Việc này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, ngày mai ba tỉnh lục bộ sẽ thảo luận xem xét lại.
Uất Trì Việt tạ ơn.
Việc này đúng là không phải một mình Hoàng đế có thể làm chủ, hắn nói ra chẳng qua là muốn Hoàng đế phải tỏ rõ thái độ trước mặt các quan đại thần mà thôi.
Uất Trì Việt nói:
- Thứ ba, nhi thần xin khẩn cầu người chọn một ngày tốt, hiến hết tù binh vào hoàng lăng, bêu đầu A Sử Na Di Chân trước mặt công chúng để an ủi liệt tổ liệt tông cùng các vong linh đã dũng cảm hy sinh vì nước.
Thỉnh cầu thứ ba này lại rất hợp tâm ý của Hoàng đế.
Ông thu hồi lại sự không vừa lòng lúc trước, vuốt râu nói:
- Được, trẫm chuẩn.
Uất Trì Việt tạ ơn, đứng dậy trở lại bàn tiệc, bưng chén rượu lên kính Hoàng đế cùng quần thần.
Đám người thấy bầu không khí đã hòa hoãn, đều thở phào một hơi.
Nhạc nhân lại chơi nhạc, các vũ công thì nhảy múa.
Bữa tiệc đón gió tẩy trần bị gián đoạn lại tiếp tục như thường.
Thái tử cũng không nói thêm chuyện "mất hứng" gì nữa, chỉ trầm mặt xuống, cứ một cốc lại uống thêm một cốc.
Hoàng đế bỏ qua chuyện lúc trước, híp mắt thưởng thức khúc tỳ bà mình mới sáng tác một hồi.
Lúc này mới chợt nhớ tới tiểu nương tử rất giỏi chơi tỳ bà kia, cũng nhớ tới việc Hiền phi nhiều lần giao phó, trong lòng có chút buồn bực vô cớ, nhưng ông cũng không phải là người bị sắc đẹp làm mờ hai mắt.
Tuy là mỹ nhân hiếm có, nhưng quan hệ giữa ông và nhi tử lúc này đang có chút căng thẳng.
Nếu lúc này ông ngang nhiên hoành đao đoạt ái*, chỉ sợ sẽ lại làm mất lòng hắn.
* Hoành đao đoạt ái - 横刀夺爱 - héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác).
Nghĩ đến đây, ông vỗ tay hai cái, tiếng nhạc cùng ca múa lập tức dừng lại.
Hoàng đế cười cười nói với Thái tử:
- Thái tử một lòng vì dân mà bỏ qua chuyện tư của mình.
Nếu ngươi đã không muốn ban thưởng, vậy thì trẫm sẽ mang chuyện tốt tới cho ngươi.
Uất Trì Việt nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của ông.
Hoàng đế nói tiếp:
- Trẫm nghe nói ngươi cùng tiểu thư Hà gia tình đầu ý hợp, vậy trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn, phá lệ phong nàng thành lương đệ.
Được không?
Uất Trì Việt khẽ giật mình, Hà Uyển Huệ không phải đã đính hôn với Kỳ thập nhị lang rồi sao?
Nghĩ lại một chút, hắn liền hiểu ra.
Nếu như Hà cửu nương còn có hôn ước mang theo, Hoàng đế cho dù có tai hoa mắt ù cỡ nào cũng sẽ không ban thưởng chuyện cưới gả này.
Nhất định là hai nhà đã hủy bỏ hôn ước rồi.
Nhưng khi biết tin tức này, hắn không có tới nửa điểm mừng rỡ.
Thậm chí còn có chút hoảng sợ.
Hoàng đế không có khả năng vô duyên vô cớ nghĩ đến chuyện tứ hôn cho bọn họ, trong đó nhất định có mẹ đẻ của hắn là Quách hiền phi nhúng tay vào.
Mà hôm nay tiểu Hoàn vào cung, khẳng định sẽ tiện thể tới Phi Sương điện thỉnh an.
Vậy chuyện này nàng đã biết chưa?
Nghĩ tới phản ứng của Thẩm Nghi Thu sau khi biết việc này, trong lòng hắn giống như là bị một trưởng nặng nề đánh thẳng tim, chỉ hận không thể lập tức bay trở về Đông cung để trấn an nàng.
Một đêm bị dày vò trong thành Linh Châu kia đã khiến hắn nhìn rõ tâm tư của mình.
Hắn muốn tiểu Hoàn, chỉ cần một mình tiểu Hoàn.
Nếu như thực lòng thích một người, làm sao có thể dung thứ cho nhau khi ở giữa còn có một người khác?
Đáng tiếc là hắn phải dùng hai đời mới hiểu ra được.
Cũng may hắn sống hai đời, rốt cục cũng đã tỉnh ngộ.
Hoàng đế thấy hắn ngẩn người, trêu chọc nói:
- Thái tử vui đến thế à? Giật mình tới mức cứng họng luôn rồi.
Uất Trì Việt lấy lại tinh thần, đứng dậy hành lễ nói:
- Tạ ý tốt của Thánh nhân, nhưng xin thứ cho nhi thần không thể phụng mệnh.
Hoàng đế không khỏi ngạc nhiên:
- Vì sao vậy?
Uất Trì Việt không nghĩ ra được lý do nào hợp lý nên dứt khoát chẳng thèm tìm cớ, trực tiếp quỳ xuống nói:
- Xin thứ cho nhi thần không thể phụng chỉ, cầu Thánh nhân thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra..