Ra khỏi Phi Sương điện, Uất Trì Việt liền leo lên liễn xa, đi về hướng Cam Lộ điện.
Lúc đến tẩm điện của Trương hoàng hậu, Thẩm Nghi Thu đang ghé vào thư án vẽ hoa mẫu đơn, đích mẫu cùng Tần Uyển hứng thú dào dạt đứng xem ở một bên.
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu lên người nàng, nửa bên sườn mặt của nàng như đang hòa tan vào ánh nắng.
Uất Trì Việt giống như người vừa chui ra khỏi vũng bùn lập tức thấy được dòng suối trong vắt, lục phủ ngũ tạng lập tức trở nên thư thái.
Thẩm Nghi Thu cũng vừa vẽ xong nét bút cuối cùng, nhìn thấy hắn tới, liền đặt bút ngọc xuống đứng thẳng người lên.
Uất Trì Việt hướng đích mẫu thi lễ, Hoàng hậu nói:
- Mẫu phi ngươi đỡ hơn chút nào chưa?
Thái tử nói:
- May nhờ có mẫu hậu mời Đào phụng ngự tới cứu kịp thời, trước mắt đã không còn gì đáng ngại nữa.
Trương hoàng hậu nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Thái tử phi, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
- Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác, ngươi chịu khó khuyên can nàng một chút.
Uất Trì Việt ánh mắt lấp lóe:
- Vâng, nhi tử đã biết.
Nói rồi lại nghiêng người sang nhìn những bông hoa Thẩm Nghi Thu vẽ, không phải hoa cỏ chim chóc bình thường, mà là một số loài thực vật và dã thú kì lạ:
- Nàng vẽ gì vậy?
Thẩm Nghi Thu có chút xấu hổ:
- Vẽ lung tung thôi.
Trương hoàng hậu nói:
- Lần trước Tứ di nương của ngươi trông thấy Thất nương đưa cho ta bộ túi thơm kia, ánh mắt sáng rực lên, nhờ ta bảo Thất nương vẽ cho một bộ hoa văn.
Uất Trì Việt quan sát một hồi liền hiểu ra:
- Bức tranh này vẽ quái vật cùng cỏ cây bên trong Sưu Thần Ký đúng không? Đây là cự linh, ngựa chiến, cây tương tư...
Trương hoàng hậu cười nói:
- Đúng, Tứ cô mẫu ngươi thích những thứ này.
Dứt lời nói với hai người:
- Thời gian không còn sớm nữa, các ngươi cũng về Đông cung sớm đi.
Các ngươi vừa mới hồi kinh còn nhiều việc bề bộn, ta cũng không giữ hai đứa ở lại dùng bữa tối nữa.
Nhưng đây cũng chỉ là cái cớ.
Trương hoàng hậu biết Uất Trì Việt vừa nghe nói chuyện bực mình của Hà cửu nương xong, chắc hẳn cũng không có tâm trạng ở lại Cảm Lộ điện dùng bữa.
Uất Trì Việt biết đích mẫu thông cảm cho mình, cũng nhận lấy phần âm tình này của bà, liền nói:
- Đông cung quả thực còn mấy chuyện cần xử lý, hẹn hôm khác sẽ tới bình bữa với mẫu hậu sau.
Thẩm Nghi Thu cũng đứng dậy cáo từ.
Hai người ngồi lên xe ngựa hồi Đông cung, Thẩm Nghi Thu lúc này mới hỏi:
- Tại sao mẫu phi lại đột nhiên lên cơn đau tim?
Uất Trì Việt biết nàng không phải biết rõ còn cố hỏi.
Lúc nãy nàng vừa ra khỏi Phi Sương điện đã tới Cam Lộ điện, Trương hoàng hậu vốn không thích nói chuyện thị phi sau lưng người khác, bà trị gia nghiêm chỉnh, cung nhân thái giám cũng không dám nói năng lung tung, vì vậy nên Thẩm Nghi Thu không thể nào biết được chuyện của Hà Uyển Huệ.
Trương hoàng hậu làm người ngay thẳng, ngược lại cũng tạo ra vấn đề nan giải cho Uất Trì Việt.
Hắn chần chờ một lát, vẫn là nhắm mắt nói:
- Thánh nhân sủng hạnh Hà Uyển Huệ.
Vừa nói ra câu này, toàn thân hắn lại nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà.
Thẩm Nghi Thu cũng vô cùng kinh ngạc, cho là mình nghe lầm:
- Sao lại như thế...
Năm ngoái lúc ở Ly Sơn, nàng nhìn ra được Hoàng đế rất yêu thích Hà Uyển Huệ, nếu không đã không phổ nhạc giao hòa, còn tặng đàn tỳ bà "Uyên ương vu phi" cho nàng.
Hôm qua còn muốn tứ hôn cho nhi tử, hôm nay đã vội sủng hạnh, huống chi chuyện dì cháu có chung một chồng này cũng quá là...!Nàng biết Hoàng đế trước nay luôn hồ nháo hoang đường, nhưng làm ra được chuyện bậy bạ thế này, vẫn khiến nàng vô cùng bất ngờ.
Uất Trì Việt thấy thần sắc của nàng, liền biết nàng cũng hiểu lầm giống như mình, nhéo nhéo mi tâm nói:
- Là Hà Uyển Huệ chủ động câu dẫn.
Thẩm Nghi Thu trong lúc nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể cảm thán một tiếng "à".
Điều này thực ra cũng không có gì khó hiểu cả.
Hà Uyển Huệ, người này cả tài trí lẫn kiến thức đều có hạn nhưng hết lần này tới lần khác luôn ôm mộng cao sang.
Đời trước trong linh đường của Uất Trì Việt, nàng dám cả gan tìm chết trước mặt một đám tôn thất cùng quần thần, có thể thấy được là cũng can đảm hơn người.
Bây giờ cảm thấy bị xúc phạm vì bị Thái tử từ chối, trong cơn tức giận làm ra việc này cũng không có gì hiếm lạ.
Dù sao trên đời này người có thể áp chế được Thái tử cũng chỉ có một mình Hoàng đế thôi.
Uất Trì Việt vốn cho rằng tiểu Hoàn nghe nói là Hà Uyển Huệ chủ động, sẽ chấn kinh y như hắn.
Ai ngờ vẻ mặt nàng vẫn rất bình tĩnh, giống như đây là chuyện hợp tình hợp lý vốn phải diễn ra.
Hắn lập tức hiểu ra.
Tiểu Hoàn đương nhiên không mắt mù tâm mù như hắn, nàng sớm đã nhìn thấu bản chất thực sự của Hà Uyển Huệ rồi.
Nhưng hai đời này, nàng cũng chưa bao giờ ở trước mặt hắn nói xấu Hà Uyển Huệ một câu nào.
Thậm chí đến giờ phút này, cũng không thấy một tia vui sướng khi người khác gặp họa.
Hắn không khỏi siết chặt tay của Thẩm Nghi Thu.
Cha mẹ người thân của Hà Uyển Huệ dù tính tình khó ưa nhưng chí ít vẫn yêu thương nữ nhi, cho dù là Hiền phi cũng không thể nói là không có chút ôn nhu nào đối với cô cháu gái này.
Mà tiểu Hoàn thì sao? Từ khi cha mẹ nàng qua đời, nàng được bà nội nghiêm khắc dạy dỗ mà lớn lên.
Bản thân sống ở nơi thối nát bẩn thỉu như Thẩm gia, chỉ có chút ấm áp duy nhất đến từ một nhà cữu phụ, vậy mà bà nội nàng còn không cho phép nàng lui tới gia đình cữu phụ.
Nàng hoàn toàn dựa vào sức lực của chính mình, vùng vẫy ra khỏi vùng đất độc hại, đón gió đao sương kiếm, rồi trưởng thành thẳng tắp như cây tùng bách không bao giờ biết lụi tàn cho dù có là trời đông giá rét.
Càng hiểu rõ về nàng, hắn càng cảm thấy khâm phục tôn kính nàng, cũng càng hiểu nàng đáng trân trọng biết bao nhiêu.
Nhớ tới đời trước hắn bởi vì thành kiến cùng cái tính tự cho mình là đúng mà bỏ lỡ một tiểu Hoàn tốt như vậy, hắn chỉ cảm thấy trái tim như đang bị ngàn vạn con côn trùng gặm nhấm.
Cũng may trời xanh chiếu cố, ban cho hắn thêm một đời này.
————
Hoàng đế cùng Hà Uyển Huệ là hai bên cùng tình nguyện, nên cho dù Quách hiền phi có khóc ngập hết cả dòng sông Giang Hà cũng không giải quyết được gì.
Nước mắt của bà không thể dùng được, bởi vì bây giờ có nước mắt của cháu gái còn trong suốt long lanh hơn cả bà.
Nhan sắc xinh đẹp mà bà vẫn luôn lấy làm tự hào cũng không dùng được nữa, bởi vì cháu gái so với bà lại càng trẻ trung, xinh đẹp hơn.
Ngày xưa bà giả bệnh là có thể dụ Hoàng đế tới hỏi han ân cần, bây giờ thật sự lên cơn đau tim, Hoàng đế đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái.
Ngày thứ hai đã dẫn bảo bối mới kiếm được tới Ly Sơn.
Quách hiền phi được sủng ái hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng được nếm mùi vị thất sủng.
Lúc bà được sủng ái Trương hoàng hậu cũng chưa từng ghen ghét với bà, nên cho dù bà có bị thất sủng cũng không bỏ đá xuống giếng.
Thế nhưng những người khác thì lại không được rộng lượng như vậy.
Chính là vì còn xem trọng mặt mũi của Thái tử nên không dám nói ra, thế nhưng những phi tần trong hậu cung làm gì có người nào ăn chay? Riêng nói về việc ngấm ngầm hại người thì lúc này chỉ cần một vài lời nói bóng gió như kim chích cũng đủ để Quách hiền phi ăn đủ khổ sở.
Bệnh tim do bà tức giận mà ra cũng dần dần bén rễ vào trong, thi thoảng lại tái phát một lần.
Nhất là khi nghe Đức phi, Thục phi miêu tả lại sinh động như thật về chuyện Hà Uyển Huệ được sủng ái như thế nào, bệnh tim của bà liền lập tức muốn phát tác.
————
Tuy nói tin tức Hiền phi cùng cháu gái có chung một chồng lan truyền nhanh chóng, nhưng trên mặt mũi vẫn cần phải san bằng mới được.
Huống chi một ngày trước Hoàng đế còn muốn tứ hôn cho nhi tử ngay trước mặt bá quan văn võ, luôn mồm nói "giúp ngươi hoàn thành ước nguyện", vậy mà hôm sau đã trở thành mỹ nhân của mình.
Quả thực là không thể nào nói nổi.
Tầng quan hệ dì cháu của Hiền phi cũng có chút xấu hổ, nhưng Hiền phi lại sinh được hai hoàng tử, một người trong đó vẫn làm Thái tử nên không thể phế bà được.
Mà Hoàng đế sao có thể nhẫn tâm để người mình thương cứ như vậy không danh không phận đi theo bên mình?
Sau khi cùng Hà gia bí mật bàn bạc một lần, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp trung hòa: Trưởng nữ của Hà gia có một nữ nhi chết yểu khi mới bảy tuổi, tuổi tác tương đương với Hà Uyển Huệ, nàng sẽ lấy tên của Hà thất nương để nhập cung, coi như cháu gái đích tôn của Hà gia.
Như vậy, trên danh nghĩa thì không được tính là cháu ruột của Hiền phi nữa.
Tuy nói là để che đậy, nhưng vẫn hở đầu hở đuôi.
Tam phòng Hà gia trong lòng không vui.
Nữ nhi nhà mình được sủng hạnh, nhưng bên ngoài lại chỉ có thể coi như cháu gái, sau này có chuyện gì tốt cũng phải để dành cho đại phòng một phần, nhưng vì tình thế quá bức bách nên cũng không thể làm gì khác.
Mấy ngày sau, chiếu thư sắc phong tốt cục cũng được ban tới.
Thất nương tử của đại phòng Hà gia "thanh khiết nhẹ nhàng, khí chất điềm đạm", được phong làm Chiêu viện.
Quách hiền phi biết được việc này, bệnh đau tim lại tái phát thêm một lần.
Đào phụng ngự phải dùng châm thi cứu hết ba ngày mới đỡ.
—————
Lúc Uất Trì Việt gặp lại Hà Uyển Huệ đã là mười ngày sau, biểu muội bây giờ đã lắc mình biến thành Hà Chiêu viện.
Hắn đến Hoa Thanh cung để thương lượng với Hoàng đế về việc hiến tù binh.
Vừa đi ra khỏi điện, liền nhìn thấy Hà Uyển Huệ mặc một thân hoa phục đang ngồi bên trên bộ liễn.
Một đoàn cung nhân, thái giám chậm rãi đi theo phía sau.
Bộ liễn nàng đang ngồi là xa giá của Hoàng đế, bộ trang phục trên người cũng lộng lẫy vượt qua tiêu chuẩn.
Kiếp trước Hà Uyển Huệ cũng không dám xa hoa như thế, dù ưa làm mình làm mẩy, nhưng bên ngoài cũng không gây ra sai lầm gì lớn, cuối cùng vẫn là người không quen ăn cơm canh đạm bạc.
Uất Trì Việt không khỏi nhíu chặt mày lại.
Hà Uyển Huệ thấy sắc mặt hắn trầm như nước, vẻ mặt khó chịu, lập tức hiểu sai ý.
Trong lòng nàng lập tức cảm thấy đắc ý.
Nhương ngoài niềm vui khi trả được thù, không khỏi vẫn có mấy phần thất vọng.
Mặc dù Hoàng đế sủng nàng, nhưng làm sao so được với Thái tử tuấn lãng trẻ tuổi.
Thấy Thái tử đi lướt qua mình mà không ngoảnh lại, xúc động trong lòng bộc phát, đầu óc nóng lên, nàng mệnh cho Thái giám dừng liễn, vịn tay cung nhân xuống khỏi liễn xa, nói với bóng lưng của Thái tử:
- Biểu huynh xin dừng bước.
Uất Trì Việt dừng bước, xoay người lại, thản nhiên nói:
- Hà chiêu viện có gì chỉ giáo?
Hà Uyển Huệ coi sự lãnh đạm của hắn là biểu hiện của ghen tức, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Thầm nghĩ nam tử trên đời ai cũng tầm thường như vậy, dễ dàng có được thì không biết trân trọng, đợi tới lúc mất đi rồi mới hối hận không kịp.
Nàng nói với mấy cung nhân thái giám đứng bên cạnh:
- Các ngươi lui xuống trước đi.
- Không cần.
Uất Trì Việt lạnh lùng nói:
- Hà chiêu viện có lời gì thì cứ nói thẳng, những lời không thể nói cho người khác biết thì cũng đừng nói với cô.
Hà Uyển Huệ buồn bã cười một tiếng:
- Biểu huynh đã từng nói, cho dù có ra sao thì tình cảm huynh muội giữa chúng ta cũng không thay đổi...
Uất Trì Việt đánh gãy lời nàng:
- Cô niệm tình ngươi với ta là huynh muội nên hôm nay mới đồng ý dừng lại ở chỗ này.
Hà Uyển Huệ nước mắt lưng tròng:
- Bây giờ biểu huynh cũng muốn phỉ nhổ a Huệ giống như những người ngoài kia sao? A Huệ chỉ là một nữ nhân nhu nhược yếu đuối, còn có thể làm gì khác chứ?
Uất Trì Việt vạn lần không ngờ rằng tới lúc này rồi mà nàng còn nói ra mấy lời như vậy, chỉ cảm thấy không thể nói lý được:
- Ngươi vẫn muốn nói rằng bản thân bị ép buộc?
Hà Uyển Huệ nâng đỡ tóc mây:
- Nhất định là biểu huynh cũng cho rằng A Huệ thấy người sang bắt quàng làm họ, thế nhưng biểu huynh có từng nghĩ xem, tại sao a Huệ lại biến thành thế này? Từ nhỏ a da a nương luôn nói trong đám tỷ muội ta là người đẹp nhất, cũng thông minh nhất, sau này lớn lên nhất định sẽ trở nên nổi bật.
Lúc ta ít tuổi vẫn còn ngây thơ, a nương đã dẫn ta vào cung dạy cho ta như thế nào là vinh hoa phú quý, như thế nào là dưới một người trên vạn người...
Nàng khẽ thở dài một tiếng:
- Nếu như không vào cung, với cái tiếng khắc chồng kia của ta, có thể gả cho hạng người với gia cảnh như thế nào, biểu huynh còn không biết sao? Ta đâu có thua kém gì người khác, dựa vào cái gì mà phải chấp nhận? Biểu huynh nói a Huệ thấy người sang bắt quàng làm họ cũng được, nhưng từ nhỏ a Huệ đã được dạy dỗ như thế, cũng không biết sống theo cách khác là thế nào, còn biết làm sao đây?
Uất Trì Việt nói:
- Ngươi không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, cũng coi như đọc đủ các loại thơ văn rồi, chẳng lẽ vẫn không biết phân biệt đúng sai? Ngươi đã biết cha mẹ dạy dỗ như thế là không phải, vậy tại sao còn nguyện ý đi sai đường?
Hắn ngừng một chút lại nói:
- Ngươi có thể đem trách nhiệm đổ hết cho người bên ngoài, nhưng cuộc đời này là của chính ngươi, hậu quả xấu cũng là do một mình ngươi gánh chịu, người dạy dỗ ngươi cũng sẽ không chịu trách nhiệm thay ngươi.
Hà Uyển Huệ thu lại nước mắt, mặt đỏ lên, tức giận tới mức run rẩy:
- Lời ấy của biểu huynh thật là vô lý.
Cái gì gọi là hậu quả xấu? A Huệ bây giờ rất tốt, Thánh nhân đối với ta sủng ái vô vàn.
Ta muốn cái gì là có cái đó, sống vài chục năm qua còn chưa có lúc nào ta vui vẻ thoải mái như lúc này đâu.
Lúc đầu Uất Trì Việt đối với Hà Uyển Huệ còn có chút áy náy, nhưng bây giờ thấy nàng như thế, chút áy náy này cũng lập tức tan thành mây khói.
Hắn gật gật đầu:
- Ta chỉ nói vậy thôi.
Nói xong liền xoay người đi thẳng, không hề quay đầu lại..