Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 14



Edit: Hà Thu

Sau khi mọi việc đã an bài xong xuôi, nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Nghi Thu cuối cùng cũng buông xuống.

Từ khi nàng cùng Ninh thập nhất lang quyết định chuyện nghị hôn, Thẩm lão phu nhân đã không còn quan tâm tới nàng nữa.

Nàng không thể làm rạng danh tổ tông nên trong mắt tổ mẫu, nàng không khác gì đang đi một nước cờ chết.

Thẩm lão phu nhân cũng không bắt nàng đọc "nữ tắc" cùng "liệt nữ truyện" nữa.

Tổ mẫu mặc kệ nàng mang theo vẻ lạnh nhạt nhưng đó lại chính là ý muốn của cháu gái.

Ngoài thói quen hàng ngày là ăn vào buổi sáng và ngủ vào buổi tối, Thẩm Nghi Thu đều ngồi trong sân nhỏ, lật giở sách hướng dẫn sử dụng cờ vua, hoặc làm một số công việc thêu thùa nhỏ như quần áo, khăn tay, túi vải, v.v

Đồ của nàng thêu thì qua quýt bình thường nhưng đường vân phối màu bên trên luôn rất độc đáo.

Ví dụ như đối với hoa văn con hươu, nàng thêu một mảng hoa dại trên sừng, tại màu đó thêu lên luôn một màu ngược lại trong một mẫu hạt đơn màu, hoặc thay đổi lá cây thành màu đỏ, hoa thành màu xanh lá cây, thậm chí ở một bông hoa to nàng còn thêu thêm một gương mặt mèo.

Đại sự bên trên rất cẩn thận và chặt chẽ, cuộc đời đã khác nhưng tính tình thì vẫn không thay đổi. Nàng muốn thay đổi những việc nhỏ không đáng kể kia một chút, để cuộc sống sau này dễ dàng hơn.

Đời trước Quách Hiền phi thường bắt bẻ tài nữ công gia chánh của nàng không hợp phong cách, còn Trương hoàng hậu lại yêu thích những thứ nhỏ nhặt lộn xộn này, còn muốn nàng vẽ hoa văn lên các vật khác nhau.

Nghĩ đến Trương hoàng hậu, Thẩm Nghi Thu cảm thấy có chút tiếc nuối nhàn nhạt. Trong cung tuy có Uất Trì Việt, Quách Hiền phi và Hà Uyển Huệ không thích nàng, nhưng trong cung cũng có những người khả ái, đáng yêu.

Ví dụ như Trương hoàng hậu, hai người tuy là mẹ chồng nàng dâu nhưng lại giống như là bạn tri giao. Nhưng một đời này lại vô duyên không thể gặp lại.

—————

Càng ngày càng nhiều thời điểm Thẩm Nghi Thu dứt khoát không làm gì hết, nằm dài trên ghế trúc dưới hiên nhà xem nhóm tỳ nữ bận bịu tứ phía. Thậm chí nàng còn cùng với chim chóc côn trùng đang kêu to ngoài kia nhìn ngắm mây trời nhẹ trôi, cứ thế mà qua nửa ngày.

Đời trước khổ hơn động vật, đời này nhàn nhã nửa ngày cũng cảm thấy đáng quý.

Một ngày này, Thẩm Nghi Thu không có việc gì làm, đang tựa vào trên giường nhỏ bằng gỗ mun thì thấy tỳ nữ Tương Nga đang mài bột hương để đánh triện hương. Nàng đột nhiên cảm thấy hào hứng, ngồi dậy kéo ống tay áo lên nói:

- Để ta làm cho.

Làm hương và đóng dấu là một công việc khá phức tạp, hương không được quá chắc hoặc quá lỏng. Khi úp ngược khuôn hương không được có nửa phần do dự, chỉ cần nhanh tay lẹ mắt là có thể thành công.

Nếu không có hàng trăm, hàng nghìn lần luyện tập, những cây nhang được sản xuất ra có thể bị mất tay hoặc mất chân, không thì sẽ bị nhão.

Nhóm tiểu tỳ nghe thấy tiểu nương tử muốn làm hương triện, đều ngừng lại công việc trong tay, vây quanh nàng muốn xem náo nhiệt.

Thẩm Nghi Thu chọn một cái khuôn có chữ Thọ từ trong hộp, Tố Nga thấy thế bèn ngăn cản:

- Tiểu thư đừng làm cái này, chữ này là khó làm nhất.

Thẩm Nghi Thu nhìn nàng nháy mắt mấy cái, bình thản mà vén tay áo lên, cầm lấy thìa hương, múc bột hương đổ đầy vào khuôn ấn, lấp đầy một lớp rồi dùng đầu ngón tay ấn nhẹ cho đến khi lấp đầy hết khuôn.

Chỉ thấy nàng hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, cổ tay trắng nõn nhanh chóng và dứt khoát khéo léo lật lại, rút nhanh chiếc khuôn hương trên chiếc đĩa có họa tiết cánh sen mạ bạc.

Chỉ một lúc sau là có thể nhìn thấy rõ chữ Thọ theo kiểu chữ Triện* xuất hiện trong mâm, không thừa không thiếu một phần, vừa đẹp.

*Chữ triện (tiếng Trung:giản thể: 篆书; phồn thể: 篆書, bính âm: zhuànshū) là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. Kiểu chữ triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời nhà Tần và tiếp tục được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán. Chữ triện chủ yếu được dùng để khắc con dấu vì độ phức tạp cao và đặc tính hình dáng khiến cho chữ rất khó giả mạo. Ngoài ra, nhờ tính thẩm mỹ đặc thù, chữ triện còn được dùng để viết thư pháp.

Nhóm tiểu tỳ nữ đang vây xem nhịn không được vỗ tay khen hay, Tương Nga cùng Tố Nga trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên. Tiểu thư nhà bọn họ từ bao giờ học được kỹ năng này?

Thẩm Nghi Thu cười cười buông khuôn ấn hình chữ Triện trên tay xuống, đưa tay tới chậu bạc do tỳ nữ bưng đến rồi rửa sạch tay.

Uất Trì Việt rất thích triện hương, nàng đời trước vì điều này nên âm thầm khổ luyện. Giờ nàng có thể đánh không tới mười vạn thì cũng phải tám vạn chữ triện.

Đáng tiếc vừa luyện được thuần thục tuyệt chiêu thì gặp được Hà Uyển Huệ vào cung, đến cuối cùng cũng chả dùng tới một lần.

Bây giờ thời thế đã thay đổi, nhớ lại chỉ thấy có chút buồn cười. Bây giờ thi triển ra khiến các tỳ nữ được một phen nghẹn họng trân trối, cũng không tính là vô tác dụng.

Thẩm Nghi Thu tiếp nhận khăn lau tay, đang muốn sai Tương Nga đi đốt hương thì nghe ngoài cửa có người nói:

- Thất muội thủ nghệ giỏi quá, đúng là có một không hai. Dựa vào một tay đầy tuyệt chiêu này mà đi làm hương triện cho người ta thì cũng có thể phát tài đó.

Thẩm Nghi Thu xốc mí mắt lên nhìn về phía người vừa mới tới:

- Tứ tỷ nói đúng, biết nhiều không hại thân.

Thẩm Tứ nương vốn là muốn nhìn nàng nổi giận lôi đình, nhưng ai ngờ nàng không quan tâm, thật là nhàm chán.

Thẩm Nghi Thu uể oải đứng dậy, gọi tỳ nữ qua dọn chỗ dâng trà:

- Hôm nay không biết tứ tỷ đại giá quang lâm tới đây là có chuyện gì?

Thẩm tứ nương nói:

- Ta đến chúc mừng thất muội tìm được phu quân, thấy muội còn nhỏ mà đã biết trù tính cho tương tai của chính mình, a tỷ tự thẹn không bằng.

Thẩm Nghi Thu không đem lời khiêu khích châm chọc của nàng đặt ở trong lòng:

- A tỷ khiêm tốn quá, luận về bày mưu nghĩ kế thì không ai có thể qua được tỷ.

Thẩm tứ nương bị nàng nói cho nghẹn họng, trên mặt có chút không nhịn được, miễn cưỡng cười nói:

- Thất muội có lương duyên mới, ta một là tới là để chúc mừng, hai là tới để tặng quà cho muội.

Nói xong phân phó tỳ nữ đem vài tấm lụa gấm cùng một chiếc hộp gỗ dâng lên.

Thẩm Nghi Thu nói:

- Khiến cho a tỷ tốn kém rồi.

Dứt lời liền gọi Tố Nga nhận lấy.

Thẩm tứ nương cũng không có ý rời đi, uống một ly trà rồi buông chén xuống, đột nhiên khôi phục sắc mặt:

- Tỷ xưa nay luôn thích nói đùa, không để ý tới trước sau. Nếu trước đây có chỗ nào mạo phạm, mong thất muội thứ lỗi.

Thẩm Nghi Thu không biết trong lòng nàng đang muốn làm gì, nhưng tuyệt đối sẽ không tin tưởng nàng có thể ăn năn hối lỗi cho nên cũng chỉ không mặn không nhạt cười cười.

Thẩm tứ nương không ngờ nàng lại khó chơi như thế, hơi lộ ra vẻ xấu hổ.

Nhưng cũng chỉ được một lúc, nàng liền định thần lại, nói tiếp:

- Đáng ra cứ tưởng rằng muội muội sẽ nhập chủ đông cung, ai ngờ đúng lúc lại phát bệnh sởi. Lại để cho tam tỷ được lợi.

Thẩm Nghi Thu nghe xong liền biết chính xác nàng tới đây là vì chuyện gì.

Bây giờ hôn sự của nàng đã được định đoạt, Ninh lão thượng thư tuy là quan tam phẩm nhưng cũng như là bù nhìn.

Ninh gia trong triều không có người kế tục, Ninh thập nhất lang lại chưa có công danh gì cả. Cuộc hôn nhân này tính ra cũng chẳng có gì đáng hâm mộ.

Bởi vậy tứ đường tỷ lại chuyển mũi giáo sang Thẩm tam nương.

Quả nhiên tứ tỷ lại sâu kín thở dài:

- Ta biết tam tỷ là người cẩn thận khiêm nhường. Nhưng từ lúc tham gia hội yến xong đến nay, nàng lại trở nên kiêu căng ngạo mạn. Tỷ muội nhà mình đương nhiên sẽ không so đo những cái này với nàng, nhưng nếu thực sự vào Đông cung, với cái tính tình như vậy, chỉ sợ là sẽ gặp bất lợi.

Thẩm Nghi Thu âm thầm mỉm cười, bốn tỷ muội các nàng chơi với nhau, bây giờ thấy nàng gả không được cao, liền nghĩ cách chia rẽ, muốn nàng ghen ghét tam tỷ.

Nhìn thì có vẻ như đang tiếc thương cho nàng, nhưng thực chất là dùng kế khích tướng, muốn xúi giục nàng đi tìm tam tỷ gây phiền phức.

Đời trước nàng sống với Uất Trì Việt, trong hậu cung có thủ đoạn gì là nàng chưa từng thấy qua? Mánh khoé này của tứ tỷ trong mắt nàng bất quá cũng chỉ là trò trẻ con thôi.

Huống chi nàng đối với chuyện nữ nhân tranh đấu không hề có hứng thú. Để nàng nhận xét thì vị tứ tỷ này đúng là ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi sinh nông nổi.

Thẩm Nghi Thu cười nói:

- Mỗi người đều có cái duyên của mình, a tỷ cũng vừa mới nói tam tỷ là người có phúc nên đừng quá lo lắng về chuyện đó nữa.

Thẩm tứ nương lại khiến cho nàng nghẹn họng một chút, nửa đùa nửa thật nói:

- Đời người gặp gỡ đúng là không có gì nói trước được. Lúc đầu đều là tỷ muội ruột thịt, sau này tam tỷ vào đông cung về sau liền là người trong cung. Ít nữa tỷ muội gặp nhau lại phải hành lễ dập đầu, a tỷ thật sự cảm thấy ủy khuất thay muội.

Dứt lời liền chăm chú quan sát sắc mặt của Thẩm Nghi Thu, cố gắng tìm ra vẻ oán hận.

Thẩm Nghi Thu cũng không quan tâm, cười nói:

- Dù sao nếu có phải quỳ thì cũng là tứ tỷ quỳ trước, tỷ còn chưa thấy ủy khuất thì ta có gì phải ủy khuất chứ.

Dứt lời che tay áo lên miệng ngáp một cái:

- Thật là có lỗi, vốn muốn định nói chuyện với a tỷ thật lâu nhưng có thể do đêm qua ngủ không ngon nên bây giờ thấy buồn ngủ quá. A tỷ ngồi chơi nhé, muội muội xin lỗi không tiếp được...

Nói xong nàng khom người đứng dậy đi vào nội thất.

Thẩm tứ nương ngây ra như phỗng, này là lười đến mức cũng không muốn tìm cớ luôn ư?

Tháng ngày tiếp theo của Thẩm Nghi Thu trôi qua trong hạnh phúc vui vẻ nhưng Uất Trì Việt lại cảm thấy khổ sở.

Từ hôm ở Thánh Thọ tự phía nhau núi nhìn thấy thê tử cùng Ninh thập nhất lang gặp mặt riêng tư, Uất Trì Việt chưa có một giấc ngủ ngon.

Ban ngày bận rộn nhiều việc triều chính thì không sao, vừa tới đêm nằm lên trên giường, vẻ mặt rạng rỡ của Thẩm thị lại hiện ra khiến hắn trằn trọc.

Uất Trì Việt không ngủ ngon được liền dứt khoát không ngủ nữa, chạy tới thư phòng xem tấu chương.

Nữ nhân đúng là không đáng tin chút nào, chỉ có công việc mới không bao giờ bỏ rơi hắn. Mỗi ngày đều đến rất đúng hạn, chất chồng như núi cao biển rộng, rất đáng tin cậy khiến người ta yên tâm.1

Thái tử điện hạ tinh thần như mãnh hổ, chỉ khổ tiểu thái giám bên cạnh hầu hạ bút mực cho hắn.

Một đêm hai đêm còn được chứ cả tuần đêm nào cũng vậy, ai mà chịu nổi?1

Đã từng nói công việc hầu hạ bút mực là cái chuyện thoải mái và nhàn hạ nhất, lại có thể được thái tử nhớ mặt, nhưng bây giờ đã trở thành một công việc nặng nhọc hạng nhất.

Ngày hôm đó đúng lúc hai huynh đệ Giả thất và Giả bát đang trực đêm ở ngoài cửa.

Một tiểu thái giám vén rèm đi ra ngoài, Giả thất vội vàng tiến lên, thấp giọng hỏi:

- Điện hạ còn chưa ngủ sao?

Tiểu hoàng môn khuôn mặt ủi xìu như quả cà tím bị gió lạnh đánh nát, vẻ mặt khổ não:

- Xem tình cảnh hiện tại, chắc phải giày vò tới bình minh mới có thể đi ngủ. Điện hạ vẫn đang chờ nô tài đi lấy sách, xin lỗi không tiếp được.

Dứt lời liền cầm đèn bước nhanh đi.

Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, thật lâu sau Giả bát hạ thấp âm thanh nói:

- A huynh, chẳng lẽ điện hạ vẫn còn nhớ đến cô nương Thẩm gia kia. Bây giờ hai nhà Ninh Thẩm đã nghị hôn, chúng ta có nên báo cáo chuyện này với điện hạ không?

Từ sau hôm trở về từ Thánh Thọ tự, thái tử cũng không tiếp tục đòi nghe tin tức về Thẩm cô nương, cũng không nói rõ xem có nên tiếp tục theo dõi nữa không nên bọn họ cũng không dám hỏi.

Để tránh hắn đột nhiên hỏi, hai huynh đệ vẫn tiếp tục để ý hai nhà Ninh Thẩm nghe chuyện gió thổi cỏ lay.

Người Ninh gia rất cẩn thận, dù đã định ra hôn sự nhưng miệng vẫn giữ kín như bưng. Mà người Thẩm gia cũng thấy chuyện hôn nhân cũng không có gì đáng để khoe nên cũng chưa từng công khai.

Cho nên việc hai nhà nghị thân, Uất Trì Việt vẫn chưa biết gì hết.

Giả thất chém một cái trên ót của đệ đệ:

- Ngươi có phải bị ngốc hay không? Nói một lần thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn nhắc lại, muốn bị ăn mắng nữa à?

- Việc này sớm muộn cũng sẽ truyền tới lỗ tai của điện hạ nên chúng ta cứ làm như là hoàn toàn không biết gì cả. Nếu lúc sau điện hạ có truy cứu, thì xin lỗi là do chúng ta sơ xuất, chưa dò hỏi kĩ. Điện hạ tính tình rộng lượng, sẽ không trách phạt nặng nề về vấn đề này, cùng lắm là quét dọn chuồng ngựa hai ngày thôi.1

Giả bát liên tục gật đầu:

- Vẫn là huynh suy nghĩ chu đáo.

Hai người đang chụm đầu nghé tai, chợt nghe tiếng thái tử ở sau bức màn:

- Giả thất, Giả bát. Mau đi vào đây.

Trong lòng hai người có quỷ, nghe vậy thì cả kinh, ổn định tinh thần, vội vàng đi vào:

- Điện hạ gọi thần có chuyện gì vậy?

Một bên lại trộm dò xét sắc mặt của Uất Trì Việt, thấy khoé miệng hắn hơi cong lên, lông mày trùng xuống, vẻ lo lắng mấy ngày hôm nay rốt cục tan ra, hắn liền yên tâm một chút.

Uất Trì Việt giật giật ống bút trong tay:

- Mấy ngày hôm nay các ngươi có... có lưu ý tới Thẩm... khụ khụ... Thẩm phủ không?

Giả thất liền báo cáo tình hình gần đây của Thẩm Nghi Thu, chỉ lược bớt việc hai nhà Ninh Thẩm nghị hôn.

Uất Trì Việt nghe nói Thẩm Nghi Thu thành thật ở trong nhà, cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới liền thấy vui vẻ hơn một chút.

Uất Trì Việt miết tay lên đầu phần tấu chương một chút, quay đang Giả thất nói:

- Ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, sáng mai ta muốn vào cung một chuyến.

Phân phó xong tất cả, hắn liền quẳng bút xuống, đứng dậy đi về hướng giường ngủ.

Hắn đã ếch ngồi đáy giếng mấy ngày hôm nay.

Thẩm thị đời này chưa từng nhìn thấy mặt hắn, bị một tên tiểu bạch kiểm mê hoặc cũng không có gì là lạ.

Đời trước nàng đối với hắn một mảnh si tình, lại lấy thân tuẫn táng, hắn cũng không thể trách nàng những chuyện nhỏ nhặt trước đây được.

Chưa từng nhìn thấy trăng sáng huy hoàng nên mới bị sao trời mê hoặc đôi mắt.6

Chỉ cần Thẩm thị gặp được hắn một lần, nàng ngay lập tức sẽ biết, cái gì mà Thập nhất lang, Thập nhị lang, Mười ba bốn năm sáu bảy, tất cả đều là mây bay.

Còn về phần làm sao gặp được, trong lòng hắn đã có tính toán!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.