Hoàng hôn ngày hôm đó, Uất Trì Việt trở lại Thừa Ân điện, Thẩm Nghi Thu đi tới dưới thềm đón hắn.
Uất Trì Việt liếc nhìn Thái tử phi của mình, chỉ thấy thần sắc của nàng rất bình tĩnh. Tuy rằng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng khoé mắt đuôi lông mày lại mang theo ý cười nhàn nhạt.
Buổi chiều hắn có nghe thấy thái giám đến báo cáo, nói Thái tử phi hôm nay cùng hai vị lương đệ uống trà, ngắm hoa, đánh đàn, chơi cờ, vui đùa hết một ngày. Trong lòng hắn vô cùng khó chịu, trên đời này làm gì có nữ tử nào không biết ghen tị. Nàng cùng hai người lương đệ kia mới quen đã thân thiết như vậy, không có ghét bỏ chút nào, hiển nhiên là vì không hề đem người phu quân như hắn đặt ở trong lòng.
Quả nhiên, Thẩm Nghi Thu vừa nhìn thấy hắn, nụ cười ấm áp của nàng bỗng chốc biến thành một màu trắng lạnh lẽo như ánh sáng rực rỡ của bầu trời lúc hoàng hôn.
Nếu đổi lại là trước kia, cho dù là có cho hắn thêm mười con mắt trên mặt, hắn cũng chả nhìn ra. Nhưng bây giờ hắn đã biết được tình cảm thực sự của Thái tử phi, chỉ cần để ý một chút sẽ thấy, khắp nơi đều có manh mối để lại.
Tự dưng Uất Trì Việt lại nhớ tới hành quyển của Ninh Ngạn Chiêu trên giá sách thứ ba ở phía đông điện, trong lòng phảng phất như có đàn kiến con đang g4m cắn.
Trên mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì, điềm nhiên như không nói:
- Thái tử phi đã đỡ đau bụng hơn chưa?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Tạ điện hạ quan tâm, lúc ở phòng ngủ ta đã uống hết hai chén thuốc. Hiện giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.
Uất Trì Việt gật gật đầu:
- Vậy là tốt rồi, nàng nhớ uống thuốc đúng giờ.
Hắn đi tới phía trước:
- Buổi tối trời lạnh, thân thể nàng không khỏe, về sau không cần ra nghênh đón.
Sau đó còn cố ý bước tới nắm tay nàng.
Thẩm Nghi Thu không quen bị hắn đụng chạm, lòng Uất Trì Việt biết rất rõ. Cảm nhận được sự cứng ngắc của nàng, trong lòng của hắn lại sinh ra chút vui vẻ không thể giải thích được. Cho dù trong lòng có người khác thì sao? Đôi tay này không phải chỉ có thể để hắn nắm thôi à?
Ngay lập tức hắn lại cảm thấy cõi lòng như có một trận gió thu lướt qua. Bản thân là Thái tử nhưng phải mò tới tận đây, thật là đáng thương.
Thẩm Nghi Thu không hiểu tại sao hắn lại vui vẻ thất thường như thế. Sáng sớm còn mang khuôn mặt nghiêm nghị rồi phẩy tay áo bỏ đi, chạng vạng tối lại ra vẻ thân mật, nói lời dịu dàng. Nếu không phải nàng đã quá quen thuộc với biểu hiện và cử chỉ của hắn, nàng quả thực đã nghi ngờ thể xác bên trong của Thái tử là một người khác.
Không rõ nội tình mà đem Thái tử đón vào trong điện, Thẩm Nghi Thu ở một bên vừa sai thái giám đi dọn cơm, một bên lại phân phó cung nhân pha trà.
Uất Trì Việt nhìn chằm chằm cái lò nấu trà nhỏ bằng đất sét đỏ một lúc, mới chợt nhớ ra đời trước mỗi khi mình tới điện của Thẩm Nghi Thu, nàng luôn tự tay pha trà cho hắn. Mới đầu nàng nấu trà luôn luôn không hợp khẩu vị của hắn, lá trà không phải cho quá nhiều thì là quá ít, muối không phải cho nhiều thì cũng là cho ít. Trà không phải là đun sôi quá mức thì là nấu không ra vị.
Lúc đó dù trên miệng hắn không nói, nhưng luôn cảm thấy nàng tự vẽ vời thêm chuyện, nhíu nhíu mày nói:
- Những việc này cứ để cho hạ nhân làm, Thái tử phi không cần đích thân đi làm.
Thẩm Nghi Thu vẫn luôn kính cẩn nghe lời, nhưng lần sau lại vẫn như cũ. Tay nghề pha trà mỗi ngày một cao siêu hơn, ly trà kia cũng càng ngày càng hợp tâm ý của hắn. Rốt cục cũng có một ngày, hắn gật gật đầu, thuận miệng tán thưởng một tiếng:
- Thái tử phi pha trà rất ngon.
Nàng cụp mắt xuống, nói rất nhỏ:
- Điện hạ quá khen, đây là việc mà thần thiếp nên làm.
Sinh hoạt hằng ngày của hắn nói tiết kiệm chính là tiết kiệm, soi mói cũng không ai bằng. Nhưng chỉ có ở Thừa Ân điện này mới có thể có một chén trà không thể chê vào đâu được.
Khi đó hắn coi những việc này là đương nhiên, nàng vừa thận trọng vừa vụng về lấy lòng hắn, nhưng cũng không lay động được gì cả.
Uất Trì Việt lấy lại tinh thần, mắt nhìn Thái tử phi ở đối diện, chỉ thấy nàng đang bình tĩnh, nhàn tản ngồi để tay lên đùi. Đừng nói là pha trà cho hắn, chỉ sợ đến chén trà nàng cũng chẳng muốn đưa.
Nếu ngồi đối diện là Ninh Ngạn Chiêu, chỉ sợ sẽ là mọi chuyện sẽ khác.
Trong lòng của hắn dâng lên một cỗ chua xót, lạnh nhạt nói:
- Không biết Thái tử phi có pha trà được không?
Thẩm Nghi Thu cúi đầu, mặt không đổi sắc nói:
- Nói ra thì thật xấu hổ, thiếp không có sở trường về cái này.
Uất Trì Việt trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, mỉm cười nói:
- Thái tử phi thông minh hiểu chuyện, không cần phải quá khiêm tốn. Ta cũng muốn nếm thử tay nghề của nàng một chút.
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi người này. Đời trước, vì muốn làm cho hắn vui vẻ, nàng đã dốc hết sức cẩn thận tìm hiểu sở thích của hắn. Có trời mới biết người này có bao nhiêu soi mói, nàng cố gắng luyện một tay pha trà tới mức hoàn mỹ, cũng chỉ đổi lại được một câu không mặn không nhạt "trà ngon" của hắn.
Đời trước nàng đã làm những việc tốn công mà không có kết quả, đời này đương nhiên lười không muốn làm nữa. Chẳng biết hắn có chỗ nào không vui, nhàn rỗi không có chuyện gì rồi tới đây hành hạ nàng.
Sống lại một đời, chả hiểu sao người này càng ngày càng khó hầu hạ.
Nhưng mà dù sao Thái tử điện hạ đã ra lệnh, nàng cũng chỉ có thể làm theo. Đối với nhà như Thẩm gia, các tiểu nương tử trước khi xuất các đương nhiên phải học cách pha trà, cho nên nàng mới nói "không có sở trường về trà". Nếu nói không biết pha, cho dù là ai cũng sẽ không tin, huống chi là Uất Trì Việt.
Thẩm Nghi Thu ra hiệu cho cung nhân đang pha trà, bỏ nước trà đang đun dở, đặt vào ấm trà mới, rồi chính mình ngồi trước bếp nấu trà, cầm lấy chiếc quạt nhỏ quạt gió vào lò than bằng bạc. Tiếp đến lấy một chiếc muỗng gỗ cán dài, múc hai gáo nước suối rồi cho vào nồi nấu trà, rồi đặt nồi lên bếp đun.
Trong thời gian chờ nước sôi, nàng cũng không nhàn rỗi, lấy muỗng múc chè mạ vàng, múc từ trong túi ra một muỗng lá trà ngon, đổ vào cối xay, xay mịn.
Uất Trì Việt liếc mắt nhìn lá trà kia, thấy là trà Nam Chương bình thường, buồn bực nói:
- Lần trước ta sai người đưa tới trà Dương Tiện mới đâu?
Thẩm Nghi Thu nghẹn họng một chút, cũng không thể nói là muốn giữ lại để mời hai người lương đệ được, đành phải nói:
- Lần trước thiếp lấy ra nấu, do bình đựng trà bị ẩm nên nấu mất hết hương vị, không dám để cho điện hạ dùng.
Uất Trì Việt hoài nghi không biết lời nàng nói có thật hay không, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Thẩm Nghi Thu đón nhận ánh mắt của hắn, hơi ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Uất Trì Việt cũng chẳng thể bảo nàng lấy lá trà ra để kiểm tra, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, không đề cập tới nữa:
- Ở chỗ ta vẫn còn một ít, tí nữa sẽ sai người đem tới.
Ai đến Thẩm Nghi Thu cũng không cự tuyệt:
- Thiếp đa tạ điện hạ.
Vừa nói, nàng vừa xay trà thành bột mịn, khi nước trong ấm đun sôi, nàng cầm chiếc lông chim phật mạt, quét bột trà đã được xay mịn vào bên trong nồi đồng.
Động tác của Thẩm Nghi Thu nước chảy mây trôi, thần sắc tập trung, nhưng Uất Trì Việt lại nghi người trộm búa. Hắn cảm thấy khắp người nàng đều phát ra một nguồn năng lượng lấy lệ, cùng với thái độ thận trọng cẩn thận khi trước giống như là hai người khác nhau.
Trong phút chốc, nước trà trong ấm sôi sục như suối phun trào ra, sôi được hai độ rồi. Thẩm Nghi Thu cầm thanh tre lên, vén tay áo lên khuấy nước trà. Uất Trì Việt nhìn cổ tay trắng như ngọc của nàng đang chuyển động, đúng là mười phần cảnh đẹp ý vui.
Động tác đã không còn giống như kiếp trước rơi vào mắt hắn, hắn cũng làm như không thấy.
Hắn giương mắt nhìn về phía mặt của Thẩm Nghi Thu, trong làn hơi nước mờ mịt, nàng cúi thấp đầu xuống, che kín ánh mắt. Uất Trì Việt chỉ nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp dưới hàng lông mi đang khẽ cong lên, phảng phất giống như cánh ve bị thấm ướt mà rủ xuống.
Ánh mắt của hắn thuận thế rơi xuống mũi nàng, lướt qua chóp mũi thanh tú, đáp xuống đôi môi anh đào căng mọng.
Đúng lúc này, Thẩm Nghi Thu bỗng nhiên nhướng mi, đôi mắt như nước mùa thu, trong mắt có chút khó hiểu và cảnh giác. Uất Trì Việt như bị bắt gặp làm chuyện xấu, nhanh chóng rời mắt đi, hắng giọng một cái, càng che càng lộ nói:
- Thái tử phi pha trà rất tốt.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Thái tử điện hạ quá khen.
Nói xong đưa tay vuốt mấy sợi tóc rủ xuống má ra sau tai, cầm lấy thìa múc hoa sơn trà, chia vào trong hai chén sứ ngọc Việt Châu.
Uất Trì Việt nhìn thoáng qua đây chén, trái lương tâm khen một câu:
- Hoa sơn trà rất xinh đẹp, ta không thể chờ nổi nữa, bây giờ chỉ muốn nếm thử tay nghề của Thái tử phi ngay.
Nước trà sôi lần thứ ba, Thẩm Nghi Thu múc trà cho vào chén, hỏi Uất Trì Việt:
- Điện hạ có muốn cho thêm muối không?
Sau khi nhân được đáp án, nàng cầm muỗng trúc múc một ít muối thả vào chén trà rồi khuấy đều lên. Đối với sở thích của Uất Trì Việt, chỉ sợ nàng so với hắn còn rõ ràng hơn. Chỉ cần là nàng muốn, thì đương nhiên có thể nắm chắc được phân lượng muối cần cho vào, không sai một li.
Nhưng Thẩm Nghi Thu lại không muốn cho hắn hài lòng, tốt nhất là làm kém một chút. Về sau việc này sẽ không rơi lên đầu nàng nữa.
Uất Trì Việt xoay xoay chén trà, ngắm hoa trà rồi nhấp một ngụm. Chỉ thấy hương vị vừa chua chát vừa mặn kinh khủng. Hắn đã dự đoán sáng sớm mùi vị sẽ không tốt nên cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng khi vừa uống vào miệng, hắn liền cảm thấy trà này còn khó uống hơn hắn nghĩ nữa.
Kiếp trước, Thẩm Nghi Thu đã tìm hiểu sở thích của hắn, pha trà cũng tốt hơn thế này rất nhiều.
Việc này chỉ có một lời giải thích thôi. Trái tim của nàng đã hoàn toàn đặt vào người khác nên mới không tình nguyện chăm sóc phu quân của mình.
Nàng càng như thế, Uất Trì Việt càng không chiều theo ý của nàng. Cố gắng mặt không đổi sắc, khẽ vuốt cằm nói:
- Tay nghề pha trà của Thái tử phi quả nhiên rất tốt, rất hợp ý của ta.
Nói xong lại cố uống thêm một ngụm.
Thẩm Nghi Thu biết hắn đây là cố ý trợn mắt nói lời bịa đặt, còn về phần tại sao hắn phải cố nắm lỗ mũi để uống thì nàng không rõ.
Uất Trì Việt uyển chuyển uống xong chén trà, âm thầm thở dài một hơi, đặt cái chén không xuống bàn, lành lạnh nhìn thê tử một chút:
- Ta chưa từng uống qua ly trà nào vừa ý như thế, uống xong cảm thấy tinh thần rất sáng khoái. Nếu mỗi ngày đều có thể uống, thật sự đúng là một niềm vui to lớn vô cùng.
Thẩm Nghi Thu lúc này cũng đã nhìn ra là hắn cố ý gây khó dễ cho mình, khoé miệng giật giật:
- Có thể ngày ngày pha trà cho điện hạ, thần thiếp vô cùng vinh hạnh.
Vẻ không tình nguyện trong mắt nàng Uất Trì Việt làm sao có thể nhìn không ra chứ, tự dưng hắn lại cảm thấy thoải mái:
- Người tài giỏi đúng là lúc nào cũng có nhiều việc phải làm, vất vả cho Thái tử phi rồi.
- Điện hạ không cần khách khí, đây là bổn phận của thần thiếp.
Thẩm Nghi Thu vừa nói vừa cầm một ly trà, thả thêm muối rồi đưa tới trước mặt hắn:
- Nếu điện hạ đã thích như vậy, không bằng uống thêm một chén nữa đi.
Uất Trì Việt uống xong một chén, Thẩm Nghi Thu lại thay hắn rót thêm. Cho tới khi đã uống được ba chén, cung nhân của điển thiện mới bưng bữa tối lên, lúc này mới cứu được cái miệng của Thái tử điện hạ.
Uất Trì Việt giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, hắn uống liền hai bát canh mật hoa, cuối cùng mới hoà tan được vị mặn chát trong miệng đi một chút.
Sau khi dùng xong bữa tối, Thẩm Nghi Thu giả bộ lấy sổ sách ra. Uất Trì Việt giống như lơ đãng nói:
- Lần trước ta sai người đưa hành quyển tới đây, Thái tử phi đã th4m duyệt hết chưa?
Tim Thẩm Nghi Thu đập nhanh một nhịp. Khó trách hắn con mắt không phải con mắt, cái mũi cũng không phải mũi. Bây giờ hắn lại nhắc tới chuyện này, vậy thì đúng là hắn cố ý đưa hành quyển của Ninh thập nhất tới đây để thăm dò nàng rồi.
Ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, điềm nhiên như không có việc gì mà nói:
- Xin điện hạ thứ tội, thần thiếp ngu dốt, công việc nội vụ còn chưa làm xong nên việc đó đang tạm gác lại.
Uất Trì Việt nói:
- Công việc nội vụ xử lý từ từ cũng được, không cần vội vàng. Bây giờ kì thi tỉnh của khoa tiến sĩ đang tới gần, sắp có khoá học mới nên không thể chậm trễ thêm nữa.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu âm thầm mỉm cười một cái. Khoa tiến sĩ năm nay tổ chức vào tháng mười hai, còn ba tháng ròng rã nữa, làm gì có gấp gáp như kiểu lửa cháy tới nơi mà hắn nói. Đây rõ ràng là đang kiếm cớ, nàng chỉ đành phải nói:
- Lời nói của điện hạ rất đúng, là thần thiếp không biết nặng nhẹ, xin điện hạ thứ tội. Ngày mai thần thiếp nhất định sẽ đem văn quyển ra phê duyệt bằng hết.
Có thể kéo dài một đêm thì tốt một đêm. Nàng vừa mới ăn no bụng, bây giờ lại tới thời điểm buồn ngủ, ngủ đủ rồi mới có sức lực nghĩ đối sách được.
Uất Trì Việt lại không chịu buông tha cho nàng:
- Không cần để đến ngày mai, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, không bằng Thái tử phi đem sổ sách ra đây phê duyệt một lúc. Cũng nhân lúc ta đang ở đây, nếu có vấn đề gì có khăn thì có thể cùng nhau bàn luận.
Thẩm Nghi Thu biết tối nay không thể trốn tránh thêm nữa, giờ đưa đầu ra cũng bị chém, mà rụt đầu lại cũng bị chém, nàng liền lệnh cho cung nhân tới trắc điện đem văn quyển tới, rồi lại sai người chuẩn bị bút mực.
Nàng cũng lười chẳng chọn lựa, tiện tay rút bừa một quyển ra xem, tay kia cầm bút xanh, một bên vừa cẩn thận phê duyệt. Một bên dùng bút gạch vào những câu hay, một bên viết thêm mấy lời bình nhỏ bằng trâm hoa. Khoảng hai khắc đồng hồ sau, nàng đã duyệt xong quyển thứ nhất, nhận xét ở mức trung bình rồi đưa cho Thái tử xem qua.
Uất Trì Việt nhanh chóng nhìn qua một lần nói:
- Thái tử phi phán rất công bằng, cứ tiếp tục đi.
Thẩm Nghi Thu lại rút ra một quyển khác, không may lại chính là quyển trục của Ninh thập nhất lang.
Uất Trì Việt đã sớm nhớ rõ ràng màu sắc và kết cấu của quyển trục kia. Hắn lập tức rời mắt khỏi bản đồ núi Chỉ Trụ mà Thiệu An đã đưa cho mình lúc trước, ánh mắt nhìn thẳng vào góc nghiêng của Thẩm Nghi Thu.
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu rơi vào tên của quyển sách trước mặt, hơi lộ ra một chút kinh ngạc. Uất Trì Việt nhìn ở trong mắt, bảy phần hoài nghi lúc đầu bây giờ liền biến thành mười phần. Rõ ràng nàng đã sớm nhìn qua văn quyển của Ninh Ngạn Chiêu rồi, bây giờ vẫn còn giả bộ ngạc nhiên. Nếu không phải chột dạ thì tại sao lại có biểu hiện như thế.
Thẩm Nghi Thu đem quyển văn quyển kia xem hết phần văn phía trước, nói với Uất Trì Việt:
- Thái tử điện hạ, thần thiếp cho rằng quyển này là vô cùng xuất sắc, những bài thơ phía sau cũng không cần phải nhìn nữa.
Uất Trì Việt nhìn lướt qua bên trên bài thi, cố ý nói:
- Vì sao Thái tử phi không thêm lời bình?
Thẩm Nghi Thu suy nghĩ một chút, bây giờ Thái tử đã nghi ngờ nàng có tình ý với Ninh Ngạn Chiêu. Cho dù nàng có phán xét như thế nào thì chắc chắn hắn cũng sẽ không vừa lòng. Chẳng bằng cứ theo tình hình thực tế mà nói, chỉ mong rằng Uất Trì Việt mến mộ người tài, công tư phân minh.
Trên mặt Uất Trì Việt quả nhiên hiện lên một chút không hài lòng, hắn cũng không đưa tay nhận lấy văn quyển nàng đưa, đứng thẳng dậy, nghiêm mặt nói:
- Ta mệt rồi, làm phiền Thái tử phi hầu hạ ta tắm rửa đi.