- Nhị bá mẫu làm gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nói, đừng dọa cháu gái hoảng sợ.
Nàng nói hai chữ "hoảng sợ" nhưng trên mặt vẫn mang ngữ khí không mặn không nhạt. Nét mặt cũng vẫn bình thản ung dung, ngay cả đưa tay ra đỡ lấy lệ cũng chẳng buồn làm.
Phạm thị niệm Phật mấy lần trong lòng, cuối cùng cũng kìm nén được cơn tức giận:
- Nương nương cũng biết đấy. Tứ nương và công tử đích tôn nhà An Bình bá phủ đã nghị định hôn sự, tháng tám vừa rồi đã làm xong lễ nạp cát. Nhưng mấy hôm trước, lang quân gặp chuyện... Sự nghiệp bấp bênh. Cho nên bây giờ hình như An Bình bá phủ đang có ý lật lọng.
Vừa nói, bà vừa nghẹn ngào, rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa chấm chấm khóe mắt. Vừa đưa tay gạt lệ vừa trộm dò xét sắc mặt của Thái tử phi, chỉ thấy nàng mang một vẻ mặt thờ ơ, hờ hững.
Thẩm nhị phu nhân nói chuyện giật gân cũng chẳng khiến cho Thẩm Nghi Thu kinh ngạc, nhưng tài năng diễn kịch giả vờ của bà đúng đúng là khiến nàng phải lau mắt mà nhìn. Nàng chỉ nhìn như vậy, rồi như cảm thấy thiếu thiếu gì đó, liền hướng về phía Tố Nga vẫy tay, phân phó nói:
- Nấu thêm một bình trà, bảo người của phòng bếp mang một chút trái cây, hạt thông, quả phỉ, quả óc chó tẩm mật ong tới đây. À, mang thêm cả hai đĩa mứt quả tới nữa.
Phạm thị xém chút không nhịn được mà nổi đoá lên, đến khóc cũng quên luôn.
Thẩm Nghi Thu áy náy nói:
- Xin nhị bá mẫu cứ nói tiếp đi.
Gân xanh trên cổ Phạm thị như ẩn như hiện, cũng không biết niệm Phật bao nhiêu lần ở trong lòng, bình tĩnh nói tiếp:
- Vừa nãy mới nói tới An Bình bá phủ nói không giữ lời...
Thẩm Nghi Thu nói:
- Có phải là bọn họ muốn hủy hôn?
Phạm thị cắn răng nói:
- Hình như là có ý này.
Nếu như Thẩm Nghi Thu thực sự là một cô nương mười lăm tuổi, lúc này nói không chừng là đã tin thật rồi. Nhưng mà bây giờ nàng sẽ không dễ dàng bị lừa gạt như vậy nữa.
Mặc dù Thẩm nhị lang bị cách chức, nhưng Thẩm gia vẫn là họ ngũ tộc như cũ, lại có Thái tử phi là nàng đây cũng vẫn sống rất tốt. Đích tôn thứ tử của An Bình bá phủ bề ngoài không được đẹp, lại không có học vấn gì, chỉ dựa vào công lao sự nghiệp của tổ tiên mà ăn may có được một chức quan nhàn tản. Hắn có thể cưới được một nữ tử của ngũ tộc, đã khiến bên trên mộ tổ nhà hắn bốc lên khói xanh rồi, làm sao có thể tùy tiện hủy hôn được?
Thẩm Nghi Thu nhớ đời trước An Bình bá phủ hạ sính lễ cũng khá phong phú. Bây giờ nhị bá phụ đã mất chức quan, ý tứ từ hôn của An Bình bá phủ là giả, thừa cơ cò kè mặc cả mới là thật.
Nàng hiểu rõ đạo lý này, có lý nào Thẩm lão phu nhân cùng Phạm thị lại không hiểu. Bọn họ ở chỗ này nói chuyện từ hôn, lộ vẻ ý không ở trong lời.
Tâm nàng quyết định thật nhanh, lập tức đem những điểm mấu chốt này nghĩ thông suốt, giả bộ kinh ngạc nói:
- Không nghĩ đường đường là bá phủ mà lại làm việc như thế.
Mặt Thẩm lão phu nhân lộ ra vẻ trào phúng:
- Lão ăn Bình bá giữa đường khởi binh, bởi vì có công với rồng mà được phong làm bá tước. Đến nay cũng đã ba đời cơ nghiệp rồi, cũng chẳng trách được bọn hắn.
Phạm thị nói:
- Lang quân thôi chức, nếu An Bình bá phủ bởi vì vậy mà coi thường Tứ nương thì giải hôn ước đi cũng được. Nhưng việc này không chỉ liên quan đến một mình Tứ nương, cũng không phải chỉ ảnh hưởng đến một nhà chúng ta nữa. Bọn hắn làm việc như thế, là đem nương nương đặt ở chỗ nào?
Thẩm Nghi Thu khẽ gật đầu:
- Thì ra là thế. Ngày hôm đó ở bữa tiệc Trùng Dương trong cung, ta còn gặp An Bình bá phủ, Tiếu lão phu nhân cùng đích tôn Trương phu nhân, nhưng cũng không thấy có gì khác lạ.
Mặt Thẩm lão phu nhân cùng Phạm thị ngay lập tức biến sắc.
Thẩm Nghi Thu tiếp tục nói:
- Không bằng để con triệu hai vị phu nhân của bá phủ tiến cung để hỏi một chút xem?
Phạm thị ấp úng nửa ngày, mới ngượng ngùng nói:
- An Bình bá phủ chỉ là nói bóng nói gió để lộ ra ý tứ này thôi. Dù sao cũng chưa từng nói rõ ra, nếu chúng ta nói toạc ra trước, ngược lại thành chúng ta thất lễ.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
- Nhị bá mẫu nói phải.
Nàng gảy hạt ngọc ở chiếc vòng trên cổ tay nói:
- Vậy tổ mẫu cùng nhị bá mẫu muốn ta làm gì?
Thẩm lão phu nhân cùng Phạm thị liếc nhau một cái. Hai người chưa từng nghĩ tới, Thái tử phi cứ vậy mà hỏi thẳng ra.
Thầm lão phu nhân ngầm thở dài, cúi người nói:
- Nương nương, lần trước chúng ta làm việc thất trách, khiến cho Thái tử điện hạ tức giận. Sau đó cả nhà trên dưới đều đã tỉnh ngộ, Tam đường tỷ của người cũng đã kêu ta đưa đến ni chùa. Bây giờ xin nương nương dơ cao đánh khẽ, tha cho nhị bá người một con đường sống.
Phạm thị quỳ gối hai bước, lại bái dập đầu:
- Nương nương, Tứ nương không hiểu chuyện nên trước kia đã làm nhiều điều đắc tội với người. Bây giờ người làm a nương như ta sẽ thay nó cúi đầu bồi tội với nương nương.
Thẩm Nghi Thu đối với Phạm thị nói:
- Nhị bá mẫu nói quá lời rồi. Là nàng đưa bánh Tất La hạnh nhân cho ta, nhưng cũng may là còn chưa tới mức lấy mạng ta. Có thể thấy được đây cùng lắm cũng chỉ là trò đùa giữa các tỷ muội với nhau mà thôi.
Sắc mặt Phạm thị càng trở nên méo mó:
- Xin nương nương thứ tội.
Thẩm Nghi Thu không để ý tới bà, lại đối với Thẩm lão phu nhân nói:
- Tổ mẫu nói lời này ra cháu lại thấy có chút không hiểu. Nhị bá phụ không phải đang rất tốt sao?
Cơ thể Thẩm lão phu nhân run lên bần bật vì tức giận, bà cắn chặt hàm răng, chỉ sợ nếu buông lỏng ra thì những lời chửi bới ác độc sẽ tuôn ra ngoài.
Thật lâu sau, bà mới rít ra một câu từ trong kẽ răng:
- Mong nương nương hãy vì lão bà này mà nể chút tình mọn, ở trước mặt điện hạ nói vài lời để cứu vãn tình hình. Nếu cứ như vậy nữa, cả một đời này của nhị bá người sẽ bị hủy hoại mất.
Phạm thị lúc này không cần giả bộ nữa, nước mắt lập tức tràn mi:
- Xin nương nương giơ cao đánh khẽ, nể tình nhị bá phụ chưa từng bạc đãi người mà... Nương nương còn nhớ không, khi đó người vừa về Trường An, rất nhớ phụ thân. Bá phụ người còn thường xuyên ôm người nằm ở trên gối, còn mang nương nương đi cưỡi ngựa cùng nữa...
Bà ấy không nói ra lời này còn tốt, lời này vừa nói ra, càng chạm mạnh vào vảy ngược của Thẩm Nghi Thu. Trong mấy vị bá phụ thúc phụ của Thẩm gia, chỉ có tướng mạo của Thẩm nhị lang là giống với cha của nàng nhất. Lúc đó nàng đang rất đau khổ vì mất đi cha mẹ, lại nhìn thấy nhị bá phụ có gương mặt tương tự với phụ thân này nên trong lòng đã âm thầm coi ông ấy như phụ thân của mình.
Đời trước, ở thời điểm nàng đang giãy dụa giữa tình thân và đạo nghĩa. Thẩm lão phu nhân đã lợi dụng điểm này để bắt nàng đi cầu tình với Uất Trì Việt.
Những lời Thẩm lão phu nhân nói khi đó, đến nay nàng vẫn nhớ rõ từ đầu đến cuối:
- Nhị bá phụ của ngươi giống cha ngươi như thế. Ngươi đành lòng trơ mắt nhìn cha ngươi chết thêm một lần nữa sao?
Cho dù bây giờ nhớ lại, Thẩm Nghi Thu vẫn cảm giác trong lòng phảng phất như bị chày sắt, gậy sắt nặng nề đánh thẳng vào khiến cho l0ng nguc nàng đau nhức âm ỉ.
Nàng cười lạnh:
- Không dối gì nhị bá mẫu, những chuyện kia ta đã sớm quên hết rồi.
Thẩm Nghi Thu lại tiếp:
- Nhưng mà vẫn có một số chuyện ta nhớ rất rõ.
Nàng nâng chung trà lên nhấp một ngụm:
- Khi đó ta từ Linh Châu về Trường An, ta đem tiền tài và khế đất của cha và nương đưa hết vào trong phủ. Cha ta có mấy năm lương bổng làm quan và được thánh nhân thưởng thêm ruộng đất, sau khi cha mất đi còn được thưởng thêm trợ cấp. Cộng với đồ cưới của nương ta, ít nhất cũng phải có mấy trăm vạn tiền.
Nàng nhìn về phía Thẩm lão phu nhân:
- Ta nhớ khi đó tổ mẫu nói nhị bá phụ sẽ giúp ta quản số tiền tài kia. Những năm này các người cũng chưa từng đề cập tới, ta cũng quên mất rồi đấy. May mà có nhị bá mẫu nhắc ta.
Đời trước Thẩm Nghi Thu từ nhỏ đã chịu giáo dưỡng của thế gia, nhắc tới tiền bạc sẽ cảm thấy thấy hổ thẹn. Nhưng bây giờ lại đem vật chất treo ở ngoài miệng, cũng chẳng thấy xấu hổ khi nói về chuyện này nữa.
Thẩm lão phu nhân tức giận đến ruột gan xoắn lại thành một đoàn, chỉ muốn dạy dỗ lại tôn nữ không biết xấu hổ mà cứ mở miệng ra là một tiếng tiền, hai tiếng tiền này, lại còn đòi lấy lại tiền tài của phụ mẫu nàng nữa. Bà vẫn còn tại thế, theo lý thì con cháu không được phép có tài sản riêng. Vậy thì đương nhiên tiền tài ruộng đất của Thẩm tam lang cũng phải nhập vào sở hữu của nhà là điều đương nhiên.
Khi đó Tam nhi tử lấy thân đền nợ nước, lập được công lớn nên triều đình đương nhiên sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Những tiền tài kia là tiền lương mấy năm làm quan của hắn, lại cộng thêm của hồi môn của mẫu thân Thẩm Nghi Thu lúc gả qua, cuối cùng đều giao hết cho Thẩm nhị lang "quản lý ".
Đời trước Thẩm Nghi Thu coi bọn họ như là người nhà, chưa từng so đo với bọn họ bao giờ. Vì ít nữa nàng vào cung cũng không thiếu ăn thiếu mặc.
Đời này nàng đã quyết định chủ ý, sẽ đòi hết cả gốc lẫn lãi về. Đang lo không biết nên nói thế nào, không nghĩ tới bọn họ lại hai tay dâng cơ hội này vào tay nàng.
Thẩm lão phu nhân trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, lục phủ ngũ tạng như đang bị lửa thiêu, thật lâu sau bà mới nói:
- Khẩn cầu nương nương thư thả cho mấy ngày, đợi lão thân trở về kiểm tra lại các khoản, sau đó sẽ trả lại đủ cho nương nương.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Vậy làm phiền tổ mẫu đem cả nợ lẫn lãi năm đó trả luôn. Để cháu cẩn thận thính toán lại xem những năm này đã sinh thêm bao nhiêu lời rồi?
Nàng nhìn thoáng qua Nhị bá mẫu cười một tiếng:
- Nhị bá phụ thông minh tháo vát, túc trí đa mưu. Trong mười năm vừa qua chí ít lãi cũng phải gấp đôi rồi nhỉ?
Phạm thị dù sao cũng chưa thể nào nhìn quen sóng gió bằng mẹ chồng, lúc này bị dọa tới mặt mày xám tro, trên trán lập tức chảy ra mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu. Những năm này Thẩm nhị lang xa hoa lãng phí, đến tiền còn chưa đủ trả nợ, làm gì có tiền mà trả cả gốc lẫn lãi. Không có tiền tiêu còn phải bán mất mấy mảnh ruộng đi rồi, bây giờ ruộng đất của bọn họ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Thẩm Nghi Thu lại giống như không nhìn thấy, khẽ rũ mắt, cười nói với hai người bọn họ:
- Hôm nay dậy sớm nên giờ có chút mệt mỏi, ta cũng không giữ tổ mẫu với Nhị bá mẫu ở lại nữa. Lúc nào kiểm kê xong thì sai người đem sổ sách mang tới đây là được.
Thẩm lão phu nhân cùng Phạm thị không thể làm gì khác hơn ngoài nói "tuân mệnh", rồi cắn răng nuốt máu xuống.
Ra khỏi Đông cung, mẹ chồng con dâu hai người leo lên xe ngựa của Thẩm phủ, nửa ngày chẳng nói được câu nào.
Phạm thị gần như là sắp ngã quỵ, mệt mỏi tựa vào toa xe bên trên, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Mẹ à, bây giờ phải làm thế nào đây, con dâu không còn chủ ý gì nữa...
Thẩm lão phu nhân xanh mặt nói:
- Còn có thể thế nào nữa, nàng đã mở miệng nói muốn, ngươi có thể không đưa sao?
Phạm thị cũng chẳng lo được bản thân đang thất thố, nhịn không được mà khóc lóc thảm thiết:
- Bây giờ vốn liếng hết sạch rồi, trong lúc gấp gáp cũng chẳng kiếm đâu ra được nhiều tiền của như thế để trả nàng... Năm đó số tiền này cũng không phải một mình nhà con chi tiêu, cháu đích tôn cùng tứ phòng chưa từng dùng sao? Bây giờ lại bắt chúng con một mình gánh chịu...
Thẩm lão phu nhân tức giận nói:
- Đừng nói nhiều nữa. Trước mắt trở về kiểm kê lại, thiếu đâu ta sẽ lấy vốn riêng bù vào.
Phạm thị chờ chính là câu nói này. Tuy rằng trên đỉnh đầu vẫn còn một mảnh mây đen u ám, nhưng ít ra còn có mẹ chồng giúp đỡ, cũng không đến mức phải táng gia bại sản.
Sau khi đưa tiễn tổ mẫu cùng nhị bá mẫu xong, Thẩm Nghi Thu cảm thấy có chút mệt mỏi. Mặc dù xả được cơn giận, nhưng mỗi lần gặp người của Thẩm gia xong, nàng luôn cảm thấy khí lực trong người mình như đã bị rút cạn hết đi. Cùng những người đã từng thân cận nhất với mình bất hòa, nếu thực sự thờ ơ được thì nói vẫn dễ hơn làm rất nhiều.
Nàng cho lui cung nhân, ngây ngốc ngồi ở trong điện một hồi, cũng chẳng phát hiện ra hơn nửa chén trà đã nguội lạnh.
Thẩm Nghi Thu lấy lại tinh thần, đem chén trà nguội uống một hơi cạn sạch. Nước trà đắng lạnh buốt trượt vào trong cổ họng, giống như là một dòng suối tươi mát tưới thẳng vào trong lòng nàng.
Nàng buông chén trà xuống rồi đứng dậy, đi tới đông hiên đọc sách một lát. Ngày thường luôn cảm thấy mấy câu truyện truyền kì rất thú vị hay ho, nhưng hiện giờ lại cảm thấy vô cùng nhàm chán. Nàng đành phải buông sách xuống, phủ thêm áo lông cừu, rồi một mình đi về phía sau vườn dạo bước một lát.
Cũng không biết là do uống trà nguội hay là gió thổi lạnh, đến chạng vạng tối, cổ họng nàng bắt đầu cảm thấy đau rát.
Uất Trì Việt từ Thái Cực cung trở về, liền phát hiện ra giọng nói của Thẩm Nghi Thu có chút khàn khàn.
Thẩm Nghi Thu che miệng ho khăn hai tiếng, chỉnh đốn lại trang phục rồi hành lễ với hắn:
- Xin điện hạ thứ tội, hình như thiếp bị nhiễm phong hàn rồi, không tiện hầu hạ điện hạ đâu.
Uất Trì Việt nắm chặt tay của nàng rồi kéo nàng đến bên người mình. Không đợi nàng lấy lại tinh thần, một bàn tay ấm áp đã đặt lên trán nàng.
Thái tử cau mày sờ trán nàng một hồi, nhưng cũng không biết được nàng có sốt hay không. Hắn liền sai người đi mời Đào phụng ngự, lại lệnh cho người tới nhà ăn dọn cơm lên, hoàn toàn không có ý muốn rời đi.
Thẩm Nghi Thu chỉ đành phải nói:
- Mong điện hạ dời bước đi nơi khác, để tránh bị lây bệnh.
Uất Trì Việt "hừ" một tiếng:
- Nàng cho rằng chút bệnh này có thể lây được cho ai?
Hắn ngừng một chút lại nói:
- Cơ thể của nàng quá yếu ớt nên mới dễ bị nhiễm phong hàn như vậy. Như ta mỗi ngày đều tập võ không ngừng nghỉ nên chưa từng bị nhiễm phong hàn bao giờ. Đợi nàng khỏi bệnh rồi, cũng đừng ngủ nướng nữa, đi theo ta cùng nhau luyện võ đi.